Không ăn nổi, Bùi Nguyên Minh lấy cớ vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại ra
bên ngoài.
Anh hiểu rất rõ loại người như Châu Tuệ Mẫn, bọn họ sẽ không bao giờ chịu thiệt, hơn nữa lúc nãy Châu Tuệ Mẫn còn tự mình tới uy hiếp bọn họ, quá nửa là lát nữa sẽ xảy ra chuyện.
Bùi Nguyên Minh không ngại phiền phức nhưng dù sao đây cũng không phải là địa bàn của anh, nhỡ Trịnh Tuyết Dương có chuyện gì thì đến lúc ấy có hối hận cũng không kịp.
Đương nhiên là anh cũng không quen người nhà họ Bạch nhưng nếu có một người có thể đè được nhà họ Bạch xuống thì người ấy chính là Tôn Phước Long.
Tôn Phước Long đã trở thành đàn em của Ngô Kim Hổ, vậy thì cứ để cho anh ta giải quyết việc này đi, coi như là cho anh ta cơ hội lấy công chuộc tội.
Mà nói cũng khéo, Bùi Nguyên Minh vừa mới rời khỏi đại sảnh để gọi điện thoại thì gặp ngay mấy tên côn đồ đang hút thuốc đi vào trong đấy.
Nhìn thấy mấy người này, ánh mắt của Châu Tuệ Mẫn càng thêm thâm, độc, cô ta lạnh lùng nói với Bạch Phúc An: “Tuy Trịnh Tuyết Dương đã kết hôn cơ mà ba năm nay thì cái tên bất lực kia còn không cả chạm vào được một ngón tay của cô ta, bởi vì thế nên tên khốn nhà anh vẫn nhớ nhung mãi không quên được cô ta có phải không? Anh nói xem, nếu để mấy tên này cưỡng hiếp Trịnh Tuyết Dương thì sẽ thế nào đây, xem cô ta còn mang cái vẻ ngây thơ vô tội ấy được nữa không ta?”
“Chuyện này…”
Thoáng nghĩ đôi chút, Bạch Phúc An nói thật nhanh: “Dù có thể nào đi chăng nữa thì Trịnh Tuyết Dương vẫn là người nhà họ Trịnh, tuy nhà họ Trịnh chỉ là một gia tộc hạng hai nhưng mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy nhau, làm vậy có vẻ không ổn đâu em.”
“Hừ!” Châu Tuệ Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng, cô ta bảo: “Không ổn cái gì chứ hả? Em muốn con khốn đấy từ giờ trở về sau nhục không ngẩng đầu lên được đấy! Với lại, anh thấy là nhà họ Bạch chúng ta phải để ý đến nhà họ Trịnh hay sao hả?”
Bạch Phúc An khẽ cau mày lại, nhà họ Trịnh trước đây thì quả thực là nhà họ Bạch sẽ không cần phải để ý cơ mà giờ đã khác xưa, dự án trung tâm thương mại do nhà họ Trịnh phụ trách thì toàn cái đất Hài Dương này ai cũng biết, có được cái bệ đỡ này thì nhà họ Trịnh hoàn toàn có khả năng nhảy lên thành gia tộc hàng đầu ở Hải Dương, lúc ấy thì Bạch Kiến Phúc với nhà họ Bạch có phải kiêng dè bọn họ hay không thì chuyện này khó mà nói được.
Thấy Bạch Phúc An chần chừ không trả lời, Châu Tuệ Mẫn cảm thấy không hài lòng, cô ta nói: “Được lắm, Bạch Phúc An! Chẳng lẽ vợ anh bị người ta bắt nạt mà anh lại ra vẻ không có chuyện gì, chịu nhịn vụ này hả? Lẽ nào anh cũng muốn giống cái thằng bất lực kia à?”
“Ai bảo anh giống thằng bất lực kia hả?” Bạch Phúc An nồi giận, bị Châu Tuệ Mẫn khích tướng thành công.
“Nếu như bà xã anh đã muốn thế thì ta cứ làm thôi.”
Bạch Phúc An vừa nói xong thì lập tức ra dấu với lại mấy tên côn đồ mới vào sảnh.
Mấy tên côn đồ tới đây là để gây chuyện nên thấy Bạch Phúc An ra thì ngay lập tức, tên nào tên nấy cũng có vẻ hưng phấn, không tên nào ngờ là sẽ được lợi như này, bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, đúng là may mắn mà.
Mấy tên côn đồ xoa tay, đi về phía nhóm ba người Trịnh Tuyết Dương đang ngồi.
“Ba em gái trông xinh đáo để ấy nhỉ, sao lại không có anh nào ngôi củng thế này? Các em có thấy cô quạnh, thieu thốn không, để mấy anh ngồi cùng uống với các em nhé?”.