Bây giờ Tôn Phước Long là đàn em của Ngô Kim Hổ, hay nói trắng ra là anh ta thậm chí còn không có tư cách làm đàn em của Bùi Nguyên Minh.
Khó khăn lắm anh ta mới nhặt về được cái mạng, anh ta biết mình nên làm gì hay không nên làm gì vào lúc này.
Bùi Nguyên Minh không để lộ thân phận của mình, đương nhiên anh ta cũng không dám, nhưng anh ta đã biết nên làm thế nào để xử lý nhà họ Bạch.
Nếu hôm nay anh ta không thể cho Bùi Nguyên Minh câu trả lời vừa lòng, thì chính anh ta cũng không biết mình sẽ chết như thế nào…
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôn Phước Long đã bỏ rơi nhà họ Bạch rồi sao?”
“Không thể nào! Nhà họ Bạch được Tôn Phước Long bảo kê nhiều năm như vậy, quan hệ cực kỳ thân thiết.
Không hiểu sao anh ta có thể từ bỏ như vậy được.”
“Chẳng lẽ vì Bùi Nguyên Minh là người rất lợi hại?”
“Bậy bạ! Anh ta là một kẻ vô dụng, lợi hại thế nào được, tôi nghĩ hẳn là Tôn Phước Long vì thể diện nhà họ Trịnh…”
“Nhà họ Trịnh chính là gia tộc đầu tiên và duy nhất lấy được khoản đầu tư từ chủ tịch mới của công ty đầu tư Bùi Thị, mà Trịnh Tuyết Dương lại là người
phụ trách dự án đó.
Chắc là Tôn Phước Long nể mặt cô ta…” “Trịnh Tuyết Dương có thể lấy được vốn đầu tư của công ty đầu tư Bùi Thị, điều này cho thấy giao thiệp và lai lịch của cô ta vô cùng sâu rộng.
Nhà họ Trịnh rất có thể trở thành gia tộc hàng đầu, Tôn Phước Long nên biết lựa chọn thế nào rồi đấy…” “Nói như vậy, lần này Châu Tuệ Mân thật ngu ngốc, cho răng gả vào nhà họ Bạch thì có thể ức hiếp người nhà họ Trịnh? Đáng đời!”
Một đám bạn học xem náo nhiệt đều sôi nổi suy đoán nguyên nhân kết quả, nhanh chóng xác định chắc chắn là do quan hệ giữa nhà họ Trịnh và công ty đầu tư Bùi Thị.
Tuy Tôn Phước Long là người trong giới giang hồ, nhưng mà anh ta dám đắc tội với nhà họ Bùi không? Tuyệt đối không!
Chuyện gia tộc họ Bùi được mệnh danh là gia tộc đứng đầu của Đà Nẵng không phải là lời đồn, mà họ thật sự có bản lĩnh và thực lực như vậy.
Trong mắt những gia tộc bình thường, những tên giang hồ như Tôn Phước Long thật đáng sợ.
Nhưng trong mắt những gia tộc đỉnh cao, mấy người như Tôn Phước Long chỉ như một con chó vậy, không có ích lợi gì.
Lúc này, Tôn Phước Long đã ép Châu Tuệ Mẫn quỳ xuống, đồng thời bắt gặp được ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, khóe mắt anh ta giật giật.
Sau đó, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu Minh, cô Dương, lần này là lỗi của tôi, xin hai vị tha thứ… ”
“Ho…”
Nhìn cảnh này, nhiều bạn cùng lớp há hốc mồm.
Mấy bạn nam suýt khóc vì ghen tị, không ngờ Trịnh Tuyết Dương vốn kiêu ngạo lại điệu thấp như vậy.
Bùi Nguyên Minh ăn được miếng cơm mềm này đúng là đáng….