“Tôi cũng đành chịu, có phải tôi đang mơ không vậy? Người mặc thường phục lúc nãy là bác sĩ Tiên hả?”
“Anh cũng nhìn thấy sao? Tôi còn tưởng mình bị nhìn lầm.”
“Não Trình Tiên bị nước vào à? Tại sao cô ấy lại ngồi sau một chiếc xe điện trong khi có nhiều người sẵn sàng chạy xe đua đến đón cô ấy chứ? Đã vậy còn là loại xe công cộng thuê với giá bảy mươi hai nghìn một giờ nữa.”
“Lẽ nào đây là ví dụ cho câu nói thà nghèo mà vui vẻ còn hơn giàu có nhưng khổ đau…” “Nếu biết trước bác sĩ Tiên thích loại như vậy thì chúng ta cũng không phí tiền mua xe làm chi…”
Kể từ ngày hôm nay tất cả các nhân viên y tế nam của bệnh viện đều đổi sang dùng xe điện chứ không lái xe ô tô đi làm nữa, giúp giải quyết nhanh gọn vấn đề ùn ứ ở bãi đậu xe bệnh viện, việc này để bàn sau vậy…
Trên đường đi, Trình Tiên nói cô ấy muốn đến khách sạn Hải Dương để ăn món tây nổi tiếng nhất, còn Bùi Nguyên Minh thì hoàn toàn không nhận ra gì cả và cũng không nghĩ nhiều mà gọi điện thoại cho Hạ Vân kêu cô ấy đặt bàn.
Nhắc tới Hạ Vân thì anh đã không đến công ty hai ngày rồi nhưng có Hạ Vân trông coi nền Bùi Nguyên Minh cũng không lo lắng.
Trình Tiên ngồi ở ghế sau và cũng thấy có rất nhiều người đang nhìn mình nên cô ấy cũng hơi xấu hổ, nói nhỏ: “Anh Minh, hay là thôi vậy, đề hôm khác rồi đi…”
“Vậy sao được chứ?” Bùi Nguyên Minh nói theo bản năng, sau đó ho khan một tiếng: “Không sao đâu, cũng sắp tới nơi rồi, tôi cũng đặt bàn rồi…” %3D
“Hơn nữa, đừng gọi tôi là anh Minh hoài, cứ gọi thẳng tên đi, đừng giữ khoảng cách như vậy.”
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đến tầng dưới của khách sạn Hải Dương, trước mặt có một chỗ đậu xe, Bùi Nguyên Minh không nghĩ nhiều lập tức lái xe điện dừng lại.
“Ding…”
Tiếng chuông điện thoại của Bùi Nguyên Minh vang lên khi vừa ngừng xe, anh cầm điện thoại lên và liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Nạp Nhã Lan nhưng chỉ có vỏn vẹn một câu: “Năm ngày nữa chúng tôi sẽ đi.”
Bùi Nguyên Minh không ngờ Nạp Nhã Lan lại gửi tin nhắn cho mình, anh mỉm cười và cầm điện thoại lên tính trả lời lại.
“Ẩm…”
Nhưng nào ngờ vào đúng lúc này, một chiếc ô tô đa dụng lại tông trúng ngay chiếc xe điện.
Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên đều hơi sợ hãi, suýt chút nữa đã bị văng khỏi xe.
Đèn pha của chiếc xe điện bị vỡ nát, phía đuôi xe ô tô đa dụng thì xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Bùi Nguyên Minh thật sự không nói nên lời, khó khăn lắm anh mới được ra ngoài ăn một bữa mà sao gặp đủ khó khăn vậy? Có ai còn tông phải xe khác khi đang đỗ xe không chứ? Sao lại xui xẻo đến vậy được chứ trời?
Lẽ nào do hôm nay quên thắp hương trước khi ra ngoài nên mới gặp đủ thứ chuyện xui xẻo.
Bùi Nguyên Minh không nói gì, lúc này rất nhiều người vây xung quanh để hóng chuyện, nói cho cùng thì chiếc ô tô đa dụng này trông có vẻ rất giá trị nhưng lại đụng phải một chiếc xe điện ở lối vào khách sạn Hải Dương, việc này có vẻ hấp dẫn rồi đây.
Còn một điều nữa chính là người con gái ngồi ở ghế sau của chiếc xe điện xinh đẹp không ai sánh bằng, lại có khuôn mặt ngây thơ trong trẻo như
mối tình đầu vậy, thật sự nhìn rất thu hút.
“Cậu điên à? Lái xe điện vào bãi đậu xe? Não bị úng nước à?”
Đúng lúc này, cửa của chiếc xe ô tô đa dụng mở ra, một người đàn ông mặc vest và mang giày da bước nhanh xuống, nhìn thấy đuôi xe mới lủng một lỗ thì không nhịn được chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi bởi.
Lúc này thì cho dù là người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy tiếc rẻ, anh ta mới mua chiếc xe này được mấy ngày, cũng vừa mới lấy được bằng lái, sao gặp phải chuyện xui xẻo thế này chứ?
Bùi Nguyên Minh cau mày.
Người đàn ông trước mặt phải lớn hơn anh vài tuổi, nhìn rất quen nhưng anh lại không thể nhớ mình đã gặp ở đâu.
“Anh thật vô lý, rõ ràng là anh đụng trúng chúng tôi.” Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh im lặng, Trình Tiên đang núp ở phía sau vươn đầu ra và yếu ớt nói.
“Chà!”
Ánh mắt của nhiều người tập trung nhìn về hướng Trình Tiên, làm sao một người con gái với gương mặt trong sáng, đôi chân thon dài và thân hình quyến rũ đến nhường này lại chấp nhận ngồi sau một chiếc xe điện kia chứ?
Thật là vô lý quá đi!
Lúc này, có rất nhiều người nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt ghen tị và căm ghét.
Tại sao chứ? Tại sao một thằng đàn ông nghèo kiết xác chỉ lái một chiếc xe điện lại có thể quen được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Còn chúng tôi lái những chiếc xe sang trọng như này để làm quái gì?
Người đàn ông kia cũng bị vẻ ngoài của Trình Tiên thu hút, anh ta vô thức nuốt nước bọt, sau đó nhìn lại và chỉ vào chỗ đậu xe: “Đây là chỗ đậu xe đặc biệt của khách sạn Hải Dương, chỉ dành cho những người ở lại hoặc ăn uống ở đây mới được ngừng, đừng nói với tôi là các người lái xe điện công cộng đến đây để dùng bữa nhé? Các người chiếm mất chỗ đậu xe của người khác, còn gì để cãi nữa không?”
“Đàn anh, có chuyện gì sao? Xe có sao không?” Đúng lúc này, cánh cửa chỗ ghế phụ mở ra, một mỹ nhân tuyệt sắc bước xuống.
Cô ấy mặc một chiếc váy hoa kết hợp với giày cao gót yểu điệu, vóc dáng cũng rất chuẩn và còn mang khí chất của một người con gái rượu trong nhà.
“Chà!”
Rất nhiều người ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, sao hôm nay có nhiều người đẹp xuất hiện như vậy chứ?.