Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh


Nghe thế, đồng tử Bùi Nguyên Minh lại co lại, xem ra Trương Lăng có địch ý rất nặng với mình.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được nhìn Nạp Nhã Lan một chút, cô gái này đúng là hồng nhan họa thủy, cứ gây chuyện cho anh mãi thôi.

Nạp Nhã Lan thấy Bùi Nguyên Minh nhìn lại mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lạnh lùng của cô ta hiện lên một chút ý cười, sau đó trừng mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, muốn nói đáng đời anh chưa.

Bùi Nguyên Minh cười khổ không biết đáp lại thế nào.

Trương Lăng đứng bên cạnh không khỏi nắm chặt nắm đấm, oắt con không biết tới từ đâu này thế mà lại liếc mắt đưa tình với nữ thần trước mặt mình.

Chuyện này không thể nhịn được.

Nhưng mà trên thế giới này rất nhiều chuyện rất công bằng.

Lúc này, ông ta nhìn Trương Lăng một cái, khẽ quát: “Trương Lăng, bình thường tôi dạy cậu thế nào?”
“Đối nhân xử thế phải biết khiêm tốn, không thể chỉ dựa vào bản lĩnh mà mãi xem nhẹ người trong thiên hạ, hiểu không?”
Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng hiểu, mặc dù Trương Đình đang dạy dỗ Trương Lăng, nhưng rõ ràng chỉ đông nói tây, coi trọng Trương Lăng từ trong xương, chứ không hề che giấu chút nào.

“Thầy, con chỉ không quen nhìn có người ra vẻ hiểu biết, một lần mèo mù dụng vào con chuột chết mà đã coi mình là đại sự giám định đồ cổ! Mấy người này có khác gì những tên giả danh người khác lừa bịp mọi người chứ?” “Mấy người như vậy tồn tại sẽ hủy danh dự và uy tín chuyên chúng ta!” Sắc mặt Trương Lăng không phục mở miệng nói.

Cậu ta vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh còn chưa nói gì, nhưng Nạp Nhã Lan đã không vui.

Cô ta trừng mắt nhìn Trương Lăn, nói: “Họ Trương kia, anh đừng cho rằngmình có chút công phu mèo cào mà bày đặt khinh thường người khác, chút bản lĩnh kia của anh nếu như so với Bùi Nguyên Minh thì căn bản không ra gì.”
“Nhã Lan, tôi cũng không muốn em bị người này lừa dối, mấy người như anh ta…” Trương Lăng vội vàng nói.

“Nhã Lan là tên mà có thể gọi sao? Đừng làm như chúng ta rất quen thuộc như thế.” Giọng nói của Nạp Nhã Lan lạnh như băng.

Trương Lăng đã theo đuổi cô ta rất lâu rồi, nhưng bởi vì quan hệ của trưởng bối hai bên rất tốt, cho nên trưởng bối cũng có ý tác hợp, lúc này mới khiến anh ta có mặt mũi như thế.

Trước đây Nạp Nhã Lan nể mặt trưởng bối nên có thể miễn cưỡng ứng phó một… hai… lần…
Nhưng gần đây lòng dạ cô ta đều đặt trên người Bùi Nguyên Minh, tất nhiên không hề hứng thú với chuyện đối phó với Trương Lăng rồi.

Trương Lăng tức giận đến mức cả người run run, hai mắt nhìn Bùi Nguyên Minh như muốn bốc lửa.

Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh lại rất vô tội, anh thật sự vô tội mà, do cậu không biết tán gái thôi, nhìn tôi làm gì? Huống chi tôi cũng không hứng thú với Nạp Nhã Lan.

Lúc này, Nạp Hoàng Chi đứng bên cạnh cười cười, nói: “Người trẻ tuổi đúng là nóng tính.

Lão Trương à, hai chúng ta lớn tuổi rồi, không hiểu thế giới của bọn trẻ.”
“Nếu như bọn trẻ muốn chơi thì chúng ta cũng nên để bọn họ vui đùa một chút, không tổn hại hòa khí là được, hai lão già chúng ta cũng đừng bên nhúng tay.” Trương Đình nhìn Nạp Hoàng Chi một cái, khë nhiu may.

Ông ta nghe được ý muốn bảo vệ từ giọng Nạp Hoàng Chi, tất nhiên Nạp Hoàng Chi sợ Trương Đình ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ức hiếp Bùi Nguyên Minh.

Nghĩ tới đây, Trương Đình kiêu ngạo như vậy cũng không thể thực sự tiếp tục ý lớn hiếp nhỏ được.

Ông ta lập tức cười cười, nói: “Vẫn là lão Nạp Lan ông nói đúng, bọn nó vẫn còn trẻ, nếu đã không quá ưa nhau, vậy ngồi xuống đánh cờ một vài ván… Không phải xong rồi sao, để xem ai thậtsự là cao thủ giám định đồ cổ chân chính, ai là đồ dỏm? Qua lần này, thật sẽ là thật, giả chính là giả, thật sẽ không giả, giả cũng không thật được.”
Nghe được câu này, khuôn mặt Trương Lăng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tất nhiên, trong chuyến giám định đồ cổ này anh ta căn bản không e ngại bất kỳkẻ nào, đây là sự tự tin của anh ta.

Mà Nạp Nhã Lan cũng rất có hứng thú với chuyện này, nghe vậy, trong mắt ngập tràn chờ mong, không nháy mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Trước đó Bùi Nguyên Minh đúng là đã giám định”phú xuân sơn ở đồ”, nhưng sau đó trở đi, Nạp Nhã Lan không nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ra tay nữa.

Nhìn thấy sắc mặt của những người này, Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, anh biết trận đánh cược ngày hôm nay không tránh khỏi rồi.

Chuyện đã phát triển đến bước này, Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp ngồi xuống.

Anh thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, không biết hai vị tiền bối chuẩn bị cho chúng tôi tỷ thí thế nào? Dùng gì để so đây?”
Nạp Hoàng Chi suy nghĩ một chút, sau đó đi tới giá sách một bên, lấy một hộp gỗ cổ xưa đặt trên bàn trà, ông ta nói: “Đây là một chiếc đồng hồ cổ mà tôi đã lấy được ngẫu nhiên khi lần đầu tiên tôi đến Hải Dương, cũng có chút liên quan về mặt này, không bằng hai người trẻ tuổi hãy giúp tôi nhìn xem thật hay giả nhé, được không?”
Giám định đồng hồ nổi tiếng, đây chẳng qua cũng chỉ là bài kiểm tra nhập môn khi giám định đồ cổ mà thôi.

Nhưng nếu đã do Nạp Hoàng Chi lấy ra thì nhất định sẽ có ý riêng của ông ấy, lúc này hai người Bùi Nguyên Minh và Trương Lăng cũng không dám qua loa.

“Quy định chỉ có một, đó chính là chỉ có thể dùng mắt thường để xem, không thểdùng tay để biết thật giả, bắt đầu đi.” Khuôn mặt Nạp Hoàng Chi nở nụ cười xấu xa, bắt đầu mở hộp gỗ ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui