“Hy vọng anh thật sự ăn được.” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.
“Chiếc đồng hồ này là giả, hơn nữa còn là hàng giả cấp thấp, rất ngốc nghếch, người bình thường nhìn đại cũng có thể phát hiện ra, căn bản không cần giám định.” “Anh đúng là vô tri đến mức khiến người ta cảm thấy nực cười!” Trương
Lăng không nhịn được chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh.
Đồ lừa đảo này đúng là quá đáng, thậm chí ngay cả mấy lời như vậy cũng nói ra được.
Ánh mắt Nạp Nhã Lan nhìn về phía Bùi Nguyên Minh cũng mang theo vài phần thất vọng, thua trên tay người chuyên nghiệp như Trương Lăng cũng không tính là mất mặt, nhưng thái độ của Bùi Nguyên Minh như thế lại chứng tỏ anh không có phong độ rồi.
Lúc này Nạp Nhã Lan cũng hơi nghi ngờ, vì sao Bùi Nguyên Minh lúc này lại cho mình cảm giác hoàn toàn khác với trước kia?
Là do trước kia mình đã nhìn nhầm anh sao?
Trương Đình lại nhẹ nhàng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, mỉm cười nói: “Tuổi trẻ có chí thắng thua là chuyện tốt, nhưng có đôi khi thua thì nên nhận, mạnh miệng cũng không tốt hơn đâu.”
Trương Đình cũng chắc chắn rằng cái đồng hồ cổ này là thật.
“Khụ khụ” Nạp Hoàng Chi đứng bên cạnh nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, nhắc nhở: “Cậu bạn à, nếu như cậu cảm thấy chiếc đồng hồ cổ này là giả, thì cũng nên nói lý do chứ.”
Bùi Nguyên Minh nhìn Nạp Hoàng Chi một cái, lão hồ ly này chắc chắn đã sớm biết đáp án.
Lúc này cũng không nói giúp anh, mà để tự anh nói ra, tất nhiên không muốn đắc tội với Trương Đình.
Quả nhiên mấy lão hồ ly này không ai là người tốt.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi.
Sau đó thản nhiên nói: “Vừa rồi Trương Lăng phân tích rất rõ ràng, tôi cũng có thêm kiến thức, không ngờ Rolex lại có nhiều chuyện và cửa hàng như vậy…”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, trong lòng Trương Lăng không khỏi nở một nụ cười đắc ý, xem ra đồ lừa bịp này muốn nhận thua rồi.
“Nhưng mà…” Bùi Nguyên Minh nhíu mày tiếp tục mở miệng: “Trong này có một phép tính sai lầm, bề ngoài của chiếc đồng hồ này, các vị có nhìn thấy không?”
“Rolex Submariner này được gọi là thủy quỷ, chiếc đồng hồ này chính là nguyên mẫu của thủy quỷ.”
Trương Lăng hừ một tiếng mở miệng, đây đều là lẽ thường, sao anh ta có thể không nhận ra chứ.
“Vậy thủy quỷ của Rolex đã được phát minh vào năm nào?”
“Năm 1953..” Trương Lăng theo bản năng mở miệng.
Nhưng mà khi nói đến khoảng thời gian này, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên trắng bệch một cái.
Năm 1953 mới có series thủy quỷ.
Mà ký hiệu Tiffany trên chiếc đồng hồ này, nếu dựa theo thuyết pháp của anh ta thì đây là chiếc đồng hồ bản giới hạn ở cửa hàng Tiffany ở châu Mĩ từ năm 1940 đến 1943.
Chênh lệch thời gian giữa hai người, cũng cách nhau mười năm rồi.
Đây chính là một phép tính lệch lạc trong điểm này, nói cách khác, đây không chỉ là một chiếc đồng hồ giả, hơn nữa giả quá rõ ràng.
Chỉ tiếc, từ kỹ thuật, đến lịch sử diễn biến, dùng rất nhiều thứ để giám định chiếc đồng hồ cổ này, nhưng không có kiến thức cơ bản nhất.
“Bảy trăm ngàn, không thể nhiều hơn nữa” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng: “Thầy Nap, nếu như ông bỏ ra mức giá cao hơn để mua thứ này, vậy ông đã bị người ta lừa rồi.”
Khóe mắt Nạp Hoàng Chi có chút giật giật, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Chiếc đồng hồ ông ta dùng ba triệu rưỡi để mua lại, kết quả trở thành thứ rác rưởi trong miệng thằng nhóc này.
“Chuyện này..
Làm sao có thể…” Trương Lăng không thể tin cầm lấy chiếc đồng hồ cổ này, sau đó lật ngược lại xem, khi thấy kỹ thuật sơ sài của chiếc đồng hồ này thì cả người anh ta cũng bắt đầu run rẩy.
Đồng hồ giả, giả đến không thể giả hơn được nữa!
Quan trọng nhất là vậy mà anh ta lại nhìn lầm, thua trong tay một tên lừa bip.
Miệng Nạp Nhã Lan lúc này hơi mở ra, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, đồng thời khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Vừa rồi cô ấy vẫn nghi ngờ bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh, nhưng không ngờ rằng người ra căn bản không cần dùng quá nhiều công sức để phát hiện được.
Liếc mắt là có thể phân biệt ra thật giả, đây căn bản không phải bản lĩnh mà người như Trương Lăng có thể có được.
Đúng lúc này, địa vị của Bùi Nguyên Minh và Trương Lăng trong lòng cô ta đã lập tức phân biệt ra ai cao ai thấp rồi!.