Lúc này, Trương Đình cũng không thể không thừa nhận mình và Trương Lăng đều quá tự phụ.
Không giám định từ những bước cơ bản nhất, nếu không chưa chắc sẽ nhìn lầm.
“Vừa chẳng qua bởi vì tôi không tự mình giám định thôi, thứ này nếu như vào trong tay tôi thì chưa đến một phút đã có thể phân biệt thật giả rồi!”
Lúc này Trương Lăng cắn răng mở miệng.
Vẻ mặt anh ta không phục, căn bản không muốn thừa nhận mình thua.
Anh ta nghĩ lúc này mình thua là bởi vì quy định mà Nạp Hoàng Chi đưa ra trước đó.
Nếu không, sao có thể không phân biệt được thứ kia là thật hay giải chứ?
Thằng nhóc trước mặt này chẳng qua chỉ do may mắn mà thôi.
Thậm chí Nạp Hoàng Chi còn cố ý đứng về phía anh, muốn hãm hại anh
“Tiếp tục một lần nữa đi, tôi không tin tôi thực sự thất bại!” Trương Lăng hừ lạnh nói.
Anh ta nhất định phải chứng minh mình mới là bạch mã hoàng tử chân chính mà cô ấy nên chọn trước mặt Nạp Nhã Lan.
Chỉ mình mới có thể xứng đôi với cô ấy!
Mà thằng nhóc trước mắt này chẳng qua chỉ là một con ma cà rồng nhỏ mà thôi.
ta.
“Nếu vui đùa một chút cũng được, nhưng có phải anh nên ăn thứ này trước không?”
Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh cười như không cười, Trương Lăng này từ khi bước vào đã ghim anh, cho dù là đầu đất cũng biết giận, huống chi là anh
“Anh…” Trương Lăng trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, làm sao ăn được thứ này?
Lúc này anh ta hối hận đến mức muốn cho mình một cái bạt tai, ai bảo mở miệng nói làm gì?
“Được rồi, bọn trẻ so chiêu một chút thôi mà, lâu lâu vui đùa một chút mà thôi, không cần quá mức thế đâu.”
“Hôm nay tôi làm chủ buổi lễ đánh giá đồ cổ này, nếu như tôi không ra mặt nói mấy câu, đợi đến khi bọn họ nóng nảy thì không tốt.” Nạp Hoàng Chi kịp thời mở miệng cho Trương Lăng một bậc thang, nếu không anh ta sẽ không xuống đài được.
Trương Đình lại nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, mở miệng nói: “Lúc này cũng không tính thắng thua, lát nữa ngài Nạp sẽ lấy ra bảo vật thôi, nếu không hai người các cậu sao có thể so chiêu trong buổi đánh giá đồ cổ này chứ?”
Trương Đình không tin học sinh của mình thua, vừa rồi chỉ là nhìn nhầm mà thôi.
Một học sinh có thiên phú trong phương diện đồ cổ thậm chí còn hơn ông ta, sao có thể thua bởi một người bình thường không biết gì thế chứ?
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại cười cười, nói: “Hay là thôi đi, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với những người nói không giữ lời.”
Tuy rằng Bùi Nguyên Minh tôn trọng trưởng bối, nhưng vấn đề là tên Trương Lăng vẫn ghim anh thì dựa vào đâu mà anh phải cho đối phương mặt mũi chứ?
Mặc dù Nạp Hoàng Chi có lòng tốt cho hai người bậc thang để xuống, nhưng thật ra ông ta cũng không quá để ý.
Trương Đình dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là hội trưởng hiệp hội đồ cổ thành phố Hải Dương mà thôi.
Cho dù có vài phần quyền thế, nhưng Bùi Nguyên Minh là tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị mà, chẳng lẽ còn sợ bọn họ hay sao?
Tôn trọng bọn họ là chuyện của Bùi Nguyên Minh, nhưng bị hai thầy trò này giẫm lên mặt mũi khiến Bùi Nguyên Minh cũng rất khó chịu.
“Họ Bùi kia, có phải anh sợ không! Sợ bị người khác biết anh căn bản không hiểu chuyện giám định bảo vật chứ gì!”
Trương Lăng tức giận nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nếu như người kia không đồng ý thì anh ta sẽ không có cơ hội lật bàn.
“Tôi có hiểu hay không thì liên quan gì đến anh?” Bùi Nguyên Minh mim cười.
“Anh…” Trương Lăng tức giận tới mức run lên.
Trương Đình đứng bên cạnh thấy thế khẽ lắc đầu, tâm tính của học sinh này đúng là quá kém, dễ dàng bị chọc giận như vậy.
Nhưng những người trẻ tuổi thường rất kiêu ngạo.
Nghĩ tới đây, Trương Đình cười nói: “Nhóc con này, nếu như cậu cảm thấy Trương Lăng không phải đối thủ của mình thì lát nữa đấu mấy chiêu với tôi nhé?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, một lát sau gật đầu nói: “Được!”
Anh hiểu, nếu mình không đồng ý thì hai thầy trò nhà này chắc chắn sẽ không buông tha.
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh đồng ý, Trương Đình cũng không nói gì thêm, mà dẫn theo Trương Lăng rời khỏi phòng.
Nạp Hoàng Chi đứng bên cạnh quan sát Bùi Nguyên Minh vài lần, sau đó cười nói: “Cậu nhóc này, trong buổi giám định đồ cổ này nếu cậu muốn có thành tích gì đó, nhưng đắc tội với ông già Trương Đình này cũng không phải là hành động thông minh đâu, lòng dạ của lão già này cũng không rộng lượng vậy đâu…”.