Bùi Nguyên Minh thản nhiên nhìn vào mắt Trương Lăng, tùy ý mở miệng nói: “Dạo này bút tích của Đường Bá Hổ trở nên phổ biến từ khi nào vậy? Tiện tay cũng nhặt được một bức?”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh vừa thốt ra thì trong phút chốc, tất cả ánh mắt trên sân đều đổ dồn về phía anh.
Chả lẽ đây là thằng ngốc?
Hội trưởng Trương Đình đã khẳng định đây thật sự đúng là bút tích của Đường Bá Hổ.
Tên này dám bảo là đồ giả?
Sao có thể, tên này nghĩ mình thực sự có thể đánh bại hội trưởng
Trương?
Trương Lăng ám chỉ qua, vừa rồi anh ta có thể thắng cũng bởi có sự trợ giúp của Nạp Hoàng Chi.
Thằng ranh này nghĩ dăm ba cái công phu mèo cào của nó ghê gớm lắm
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ba mươi chưa phải là tết.
Mặt Trương Lăng hiện vẻ kinh ngạc, gã ta không ngờ Bùi Nguyên Minh sẽ nói như vậy.
Có điều Trương Lăng vẫn cười nhạo nói: “Nếu ngài Bùi đây đã có ý kiến thì mọi người cũng không ngại lắng nghe.”
Gã ta nhấn mạnh chữ “ngài”, ý mia mai rất rõ ràng.
Trong lòng Trương Đình hết sức khó chịu.
Đứa ở rể không biết từ đầu chui ra phá hỏng chuyện tốt của học trò mình.
hả? thì cũng thôi đi.
Bây giờ cậy vào chút học vấn quèn, dám đối đầu với mình?
Dù sao thì Trương Đình cũng là người có thân phận có địa vị.
Việc này cứ để Trương Lăng lo liệu là được, ông ta sẽ không mở miệng khiêu khích Bùi Nguyên Minh.
Ông ta vốn khinh thường Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh lại không có cảm giác gì.
Nếu vì mấy câu này mà đùng đùng nổi giận thì quả là uổng phí ba năm ở rể.
Anh bước từng bước lên, nhìn qua bức tranh một lượt, thản nhiên nói: “Tranh vẽ cũng được, gần giống đồ thật.
Cơ mà để so sánh với tranh của Đường Bá Hổ thì vẫn thua xa.”
Bùi Nguyên Minh cương quyết bảo bức tranh này là giả, ánh mắt mọi người nhìn anh càng quái dị hơn.
Người này có hiểu về tranh không?
Chủ nhà ban nãy còn giữ dáng vẻ không quan tâm, giờ phút này đổi sắc mặt, nói: “Người anh em này, nói có sách mách có chứng đi.”
“Tranh này tôi tốn bao nhiêu tiền để mua, sao có thể là giả?”
Hơn nữa, đây là sự kiện gì? Là đồ đểu mà tôi lại mang ra khoe để thêm xấu hổ à?”
Lời vừa dứt, rất nhiều người gật đầu đồng tình.
Kể cả có không biết tranh là thật hay giả nhưng dù sao cũng là chủ nhân của một gia tộc hàng đầu thành phố Hải Dương, nếu thật sự không biết là thật hay giả, sao có thể lấy ra trưng bày? Thế chẳng phải rước nhục vào thân?
Trương Lăng ở phía sau lộ vẻ châm chọc, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi biết cậu có học được chút kiến thức về giám định đồ quý hiếm.
Cậu còn trẻ, nhầm lẫn là chuyện bình thường.”
“Thầy tôi nghiên cứu đã nhiều năm, dù thế nào cũng am hiểu về tranh nổi tiếng” đồ của gã ta rất rõ ràng.
Trương Đình xem đồ sứ bị nhầm lẫn là có nguyên nhân, bởi đó không phải chuyên môn của ông ta.
Trong khi đó việc xem tranh lại khác, ông ta nắm rõ như lòng bàn tay.
Cậu sở hữu chút ít kiến thức, nhưng suy đi tính lại làm sao bằng được một tay già đời có mười năm kinh nghiệm?
Nói xong, rất nhiều người bật cười.
Trương Đình giỏi như vậy, nếu nói “Hổ gầm sơn cư đồ” là thật thì đó chính là thật, không thể nghi ngờ.
Nạp Nhã Lan cũng không nhịn được mà hỏi: “Bùi Nguyên Minh, sao anh chắc đây là giả?”
Lời này khiến ánh mắt mọi người trở nên kỳ lạ, xem ra cô Nạp Lan rất che chở bảo vệ tên ở rể này.
Trương Lăng khó chịu cực kỳ, Nạp Nhã Lan là nữ thần trong lòng gã.
Thằng ở rể này năm lần bảy lượt ngông cuồng, có biết chữ chết viết như thế nào không?
Bùi Nguyên Minh nghĩ ngợi, nói: “Tranh này cũng xem như là đồ cổ, tương đối giá trị.”.