” Công lao bị người chiếm đoạt, thì thế nào rồi?”
” Nếm trải trong khổ đau, mới là đạo lý người trên người, ngươi không hiểu sao?”
“Ta mắng ngươi mỗi ngày, đều là dạy ngươi trưởng thành!”
“Ngươi không hiểu những nỗ lực cực nhọc của ta sao?”
” Nếu như không phải coi trọng ngươi, ta sẽ quan tâm tới sống chết của ngươi sao!?”
” Kết quả đây? bắt đầu từ nam hải, ngươi cũng không biết nổi khổ tâm của ta!”
” Ngươi còn không nghe lời của ta, đem Trịnh gia chúng ta phá đến gà chó không yên!”
“Thang gia càng là bởi vì ngươi vô cùng chật vật!”
” Ngươi tên vương bát đản này, ngươi xác thực đối với Trịnh gia có một chút cống hiến!”
“Nhưng nghĩ đi, ngươi để Trịnh gia chúng ta mất đi bao nhiêu mặt mũi!”
“Vì ngươi mà Tuyết Dương, đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc hôn nhân vĩ đại !?”
“Ta đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội, để lọt vào top những đỉnh cấp hào môn!?”
” Toàn bộ đều là bởi vì ngươi, tên vương bát đản này!”
” Vậy liền coi là! Cũng bởi vì chuyện ngày hôm qua, hôm nay trong chuyện này của Chân Lệ Hoa!”
“Bùi Nguyên Minh, ta cầu xin ngươi, ngươi có thể làm nam nhân hay không?”
“Nếu ngươi thích Tuyết Dương, ngươi nên nghĩ cách bù đắp, thay vì làm ra vẻ như thế này!”
“Những gì ngươi làm, sẽ chỉ khiến chúng ta càng thêm ghét ngươi, thêm oán giận ngươi, và khiến chúng ta càng coi thường ngươi hơn mà thôi!”
“Trong lòng chúng ta, ngươi vĩnh viễn không có vị trí của Kim Trác Húc!”
“Chỉ có hắn mới là con rể của chúng ta!”
Thanh Linh lúc này có thể xưng là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bà thím vô cớ trút hết phiền muộn mấy ngày nay cho Bùi Nguyên Minh.
Mặc kệ đúng sai, không phân biệt trắng đen, bà thím chỉ muốn đẩy hết mọi chuyện cho Bùi Nguyên Minh, bà thím chỉ muốn đánh sưng mặt Bùi Nguyên Minh!
Đối với bà thím, thực tế không quan trọng, và sự thật không quan trọng.
Điều quan trọng nhất là bà thím, phải có một cuộc sống thoải mái, trôi qua như ý!
Nhất là chuyện xảy ra ngày hôm qua, khiến Thanh Linh bất đắc dĩ phải thừa nhận rằng, vì chính mình ngang ngược càn rỡ cùng không kiêng nể gì cả.
mà đánh mất một người con rể tốt.
Hơn nữa, bà thím trước thông tin kinh tởm bị Kim Trác Húc ném ra, còn tin rằng Bùi Nguyên Minh, có thể làm được nhiều chuyện như vậy, là do ăn cơm chùa của Tạ Mộng Dao!
Một người đàn ông như vậy, Thanh Linh sẽ không bao giờ thừa nhận, hắn hữu dụng với Trịnh gia.
” Còn có, ngươi tuyệt đối không được quên!”
“Trịnh gia, đối với ngươi có ân!”
” Có thiên đại ân tình!”
“Nếu không có lão nương, đón ngươi như tên ăn mày trở về!”
.