Trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh điểm vài cái đại huyệt trên người Đỗ Quang Khải, đồng thời cắn ngón trỏ của mình ra, nhỏ trên trán Đỗ Quang Khải một chút máu.
Đỗ Quang Khải muốn tức giận, nhưng đột nhiên cả người hắn tái nhợt, toàn thân kịch liệt run lên như bị điện giật.
” Vương bát đản -”
Nhìn thấy cha mình bị tra tấn như vậy, Đỗ Cách Cách nghiến răng nghiến lợi, nàng phát thệ, vô luận như thế nào đều muốn chơi chết Bùi Nguyên Minh.
Chỉ là giờ phút này, nàng hoàn toàn không thể động đậy, huống chi là động thủ.
Sau khi tu vi võ đạo mà cô luôn kiêu hãnh bị Bùi Nguyên Minh phế bỏ, Đỗ Cách Cách đã trở thành một phế nhân, tay trói gà không chặt.
Về phần những khách hàng khác, nhìn Đỗ Quang Khải co giật toàn thân, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ không hiểu võ công, nên không nhìn ra được, mấy lần Bùi Nguyên Minh điểm huyệt cho Đỗ Quang Khải, Đỗ Quang Khải liền khổ sở như vậy.
” Oa –”
Lúc này, Đỗ Quang Khải toàn thân chấn động, trước sự kinh ngạc của mọi người, nôn ra một ngụm máu lạnh.
Và lần khạc ra máu này, khiến hắn ta rất tức giận.
Hắn đột ngột đứng lên, sau đó rống lên: “Tiểu tử, ngươi dám đả thương ta sao?”
“Ta muốn giết ngươi!”
Vừa dứt lời, Đỗ Quang Khải hung hăng đánh một quyền vào mặt Bùi Nguyên Minh.
Khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí!
“Bốp-”
Bùi Nguyên Minh không đáp lại, mà là trực tiếp tát cho Đỗ Quang Khải một cái sấp mặt.
“Phụt–”
Đỗ Quang Khải lại phun ra một ngụm máu, nhưng trong một ngụm máu này, mang theo vài phần nhiệt độ.
Mà lần này, Đỗ Quang Khải cả người, tựa hồ cũng nhẹ nhõm mấy phần, khí huyết thông thuận, khí tức ấm áp.
Hắn vốn là muốn lao về phía trước, nhưng đột nhiên vẻ mặt ngưng tụ, kinh ngạc thốt lên: “Ta … ta có thể đứng lên sao?”
“Ta hồi phục rồi sao?”
Đỗ Cách Cách và những người khác cũng sửng sốt một hồi, sau đó đều có phản ứng, trên mặt đều lộ ra vẻ khó tin.
Bọn hắn không thể ngờ rằng, Đỗ Quang Khải đã thực sự đứng lên.
Dường như sau khi phun ra một hơi máu lạnh, cả khí tức của hắn đều khác hẳn.
Đỗ Quang Khải cũng có biểu cảm khó tin.
.