“Tại sao cũng không biết chữ chết viết thế nào?”
Giang Nguyệt Minh cười lạnh tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Trịnh Tuyết Dương.
“Ngươi không phải là cực kỳ cứng rắn sao?”
“Ngươi không phải tự hào thập đại gia tộc cao cấp sao?”
“Ngươi không phải là người đứng đầu nhánh thứ chín của Chân Gia Thủ Đô sao?”
Một số cô gái đảo quốc, hả hê nhìn Trịnh Tuyết Dương, cảm thấy nàng quá không biết thời thế.
Ở xứ vạn đảo, trong hoàn cảnh như vậy, người phụ nữ xứ vạn đảo đã quỳ gối không ít lần.
Phụ nữ Đại Hạ thật bướng bỉnh, chẳng lẽ cũng không biết, nữ nhân không thể quá bướng bỉnh sao?
Chẳng lẽ cũng không biết, nữ nhân nên phục tùng sao?
Đối với nữ nhân Đại Hạ có cá tính, nữ nhân đảo quốc lại tràn ngập khinh thường.
Trịnh Tuyết Dương lúc này nghiến răng: ” Yên tâm, đợi đến khi các ngươi chết về sau, ta chẳng những sẽ quỳ cho các ngươi, sẽ còn thắp bên trên cho các ngươi ba nén nhang!”
“Bốp-”
Giang Nguyệt Minh thuận tay tát Trịnh Tuyết Dương một cái.
” Đã thời điểm nào, còn ở nơi này mạnh miệng…”
” Không cần cho ta mặt mũi, tiếp tục đi.
”
Được lệnh của Giang Nguyệt Minh, một số nữ đảo quốc, đều là một mặt hưng phấn đối với Trịnh Tuyết Dương, quyền đấm cước đá.
Suy cho cùng, ở đảo quốc, phụ nữ chẳng có tư cách gì cả, cho dù là xuất sinh hào môn quý tộc, đều sẽ bị nam nhân cùng giai tầng xem thường.
Các nàng tại đảo quốc ăn đủ đau khổ, cho tới hôm nay một bước này, cho nên hiện tại, có cơ hội diễu võ giương oai, tự nhiên là sẽ không khách khí.
Trịnh Tuyết Dương bị túm tóc túm tay, cô không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn những người phụ nữ này, tát hết tát này đến tát khác vào mặt mình.
Trịnh Tuyết Dương đau đến co giật, vô cùng tức giận, nhưng xét về tính cách của cô, giờ phút này cô làm sao có thể cầu xin được.
Làm sao cô có thể cầu xin sự thương xót từ những người đảo quốc, đúng không?
“bùm!”
Không biết đã qua bao lâu, Trịnh Tuyết Dương bị đánh đến mê man, cả người choáng ngã ngất xỉu xuống đất.
…
Khi Bùi Nguyên Minh nhận cuộc gọi, vội vàng đến bệnh viện Nhân dân thì đã 12 giờ sáng.
Trong viện nhìn thấy Thanh Linh, Trịnh Tuấn và Trịnh Khánh Vân, tất cả mọi người đều như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc này đèn trong phòng cấp cứu vẫn luôn sáng, điều này có chút nhìn thấy mà giật mình.
“Anh rể.
”