Chàng Rể Quyền Thế

Hạ Vân đi theo phía sau với vẻ mặt lo lắng. Dù sao cô ấy cũng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nên khi đi phía sau Bùi Nguyên Minh đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

“Tổng giám đốc, là do tôi quản lý không tốt. Sau này tôi nhất định sẽ “dọn dẹp” những người bên dưới sạch sẽ.” Hạ Vân thấy Bùi Nguyên Minh đang nghiêm túc nghịch điện thoại, vì vậy lúc này cô ấy chỉ có thể đứng phía sau cúi thấp người mở miệng nói.

“Thật sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Đây không phải là lần đầu tiên.”

Hạ Vân gần như gấp đến mức sắp khóc tới nơi, nói: “Tổng giám đốc, xin hãy tha thứ cho tôi lần này. Đối với tôi, anh đã giúp đỡ tôi có cơ hội được làm lại. Tôi tuyệt đối trung thành với anh, xin anh hãy cho tôi một cơ hội.”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Thật ra tôi cũng không trách cô, nhiều năm qua cô đã giúp gia tộc họ Bùi hết mình, thay tôi gánh lấy phần cơ nghiệp gia đình này cũng không dễ dàng gì, nhưng người dưới trướng cô có phải là đã được dung túng quá mức hay không?”

“Tổng giám đốc, tôi hứa chuyện như vậy sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.” Hạ Vân nhẹ giọng nói.

“Xử lý tốt những chuyện này đi, chúng ta cũng sẽ không còn thời gian để giải quyết những chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu.” Bùi Nguyên Minh cười cười, đối chủ đề: “Cô có muốn đổi điện thoại không? Tôi mua cho cô một cái?”

Thấy Bùi Nguyên Minh không tức giận nữa, Hạ Vân bật cười và nói: “Tổng giám đốc, vậy thì tôi không khách sáo nhé, tôi sẽ chọn cái đắt nhất.”

Trong lúc nói chuyện, Hạ Vân cầm chiếc điện thoại di động màn hình gập trên tủ trưng bày, đây là mẫu mới nhất năm nay, cũng hơn trăm triệu một chiếc.

“Người đẹp này, tôi để ý đến cô nãy giờ. Chiếc điện thoại di động trong tay cô là phiên bản giới hạn, có giá hơn ba trăm triệu đồng. Nếu cô quan tâm thì tôi có thể tặng cho cô, chỉ cần cô đề lại số điện thoại cho tôi là được. Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mặc đồ tây đi đến.

Người đàn ông này hiển nhiên là một người giàu có trẻ trung, anh ta đang nhìn Hạ Vân bằng ánh mắt tràn đầy hàm ý, rõ ràng mấy trăm triệu chỉ là chuyện bình thường đối với anh ta, chỉ cần làm quen với người đẹp là được.

Nhưng mà Hải Vân hoàn toàn không nghe thấy anh ta đang nói cái gì, Hạ Vân chỉ nhìn vào tổng giám đốc của mình.

Cô cầm điện thoại lật qua lật lại trên tay, yêu thích đến nỗi không nỡ buông tay, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này thì liền gật đầu nói: “Nếu cô thích thì coi như tôi tặng cô.”

“Cảm ơn, anh… Minh.” Hai chữ cuối cùng Hạ Vân nói rất nhẹ, vừa nói xong thì tự mình đỏ mặt.

Trong mắt cô ta, chỉ ai có thể chịu đựng những gian truân vất vả, không hề khoe khoang, ra vẻ ta đây như Bùi Nguyên Minh mới là đàn ông thật sự. Những kẻ khác đều là thấp kém và những kẻ nhà giàu lại chẳng khác gì kẻ ngốc, đều là những kẻ vô dụng cả.

“Cô gọi tôi là gì?” Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt.

“Tổng giám đốc, nếu không thích hợp thì sau này tôi sẽ không gọi như vậy.” Hạ Vân hơi ngại ngùng nói.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Không sao, những lúc riêng tư cô muốn gọi là gì cũng được, không cần phải câu nệ.”

Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đã chào hỏi một nhân viên và nói: “Xin chào, còn có một chiếc điện thoại mới giống như thế này nữa không? Vui lòng lấy giúp tôi hai cái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui