Chàng Rể Quyền Thế

Ngụy Thừa An vừa nói vừa cười khinh trong lòng. Xét từ ngoại hình đến khí chất, Hạ Vân đều hơn cô ta một bậc. Giây phút này cô ta có hơi ghen tị trong lòng nhưng không dám thừa nhận, chỉ là cảm thấy rất khó chịu mà thôi.

Tên trộm này cũng thật lợi hại, sao anh ta lại dám dựa vào thẻ vàng đen mà lừa gạt người khác nói mình là tổng giám đốc gì đó chứ? Thật không biết xấu hổ!

Hạ Vân nhìn Ngụy Thừa An và nghiêm túc nói: “Cô nhân viên này, phiền cô hãy cẩn thận khi nói chuyện. Đây là tổng giám đốc công ty chúng tôi, nếu cô vô lễ như vậy thì công ty chúng tôi sẽ không ngại chuyển tài khoản ở đây đến các ngân hàng khác đâu. Các cô là doanh nghiệp lớn thật đấy, nhưng thành phố Hải Dương này không phải chỉ có mỗi ngân hàng này đâu.”

Tổng giám đốc nhà mình có thể đầu tư hàng trăm triệu đô la vào bất kỳ khoản đầu tư nào mà không cần chớp mắt, sao anh ấy có thể trở thành tên lừa đảo được? Đây thật sự là trò cười cho thiên hạ mà.

Ngụy Thừa An nhìn Hạ Vân từ trên xuống dưới, chế giễu: “Cô nói anh ta không phải là kẻ trộm? Anh ta không phải sao? Cuối cùng mấy người có biết thẻ vàng đen này là gì không? Ở ngân hàng chúng tôi, nếu không có vốn lưu động trên mười tỷ đô la và tài sản kê khai không dưới mười tỷ thì căn bản là không được chấp nhận để phát hành thẻ vàng đen này! Tên đàn ông nghèo mạt rệp này cô nhìn chỗ nào mà thấy anh ta nhiều tiền đến như thế? Chiếc thẻ này không phải anh ta lấy trộm thì làm sao mà có được?”

Hạ Vân cau mày nói: “Cô có thể đừng cố tình gây sự kiểu đó được không? Anh ấy có phải thẻ của tổng giám đốc của chúng tôi không thì chỉ cần nhập mật khẩu là biết được rồi, không phải à?”

Nghe vậy, vẻ mặt giễu cợt của Ngụy Thừa An càng thêm rõ rệt, cô ta cố ý lớn tiếng: “Quẹt thẻ? Nhập mật khẩu? Mấy người không biết thẻ này liên kết với điện thoại di động hay sao? Một khi có người quẹt thẻ, không cần biết mật khẩu có đúng hay không thì chủ thẻ đều sẽ nhận được lời nhắc nhở! Nhỡ đâu chủ thẻ nghĩ ngân hàng chúng tôi không tôn trọng họ thì sao đây? Cô nghĩ đơn giản ghê, nhưng đừng có hại người khác bị vạ lây được không? Chuyện gì cô cũng không biết, đừng nghĩ rằng mặc đồ đẹp đẽ, mặt xinh gái thì có thể trở thành người giàu có?”

Lúc này, nhiều người xung quanh cũng xì xào, bàn tán.

“Cô gái này trông xinh đẹp như lại ngốc như vậy, ma xui quỷ khiến hay sao mà lại tin tưởng vào tên tổng giám đốc bên cạnh? Trí thông minh chạy đi đâu rồi à?”

Đúng lúc này, giám đốc chi nhánh này là một người đàn ông trung niên bụng phệ chắp hai tay ra sau lưng bước ra, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, ông ta cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”

Ngụy Thừa An nói nhanh: “Giám đốc, tên này đã ăn cắp thẻ vàng đen của khách hàng lớn của chúng ta và muốn đến đây để lừa tiền!”

“Cái gì? Thẻ vàng đen?”

Giám đốc chi nhánh vốn bình chân như vại kia lập tức đổ mồ hôi lạnh, bất kể khách hàng nào bị mất thẻ vàng đen đều là chuyện lớn cả!

Lúc này, ông ta đưa mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh rồi lại chuyển sang nhìn thẻ vàng đen trong tay anh, sau đó ông ta hít một hơi: “Bảo vệ, bắt cậu ta lại! Đưa tới phòng an ninh đã, sau khi tôi liên lạc với chủ thẻ thì sẽ quyết định có báo cảnh sát hay không!” Giám đốc chi nhánh dứt khoát đưa ra chỉ thị.

Vài nhân viên an ninh hung hãn lao đến, một trong số họ đã chĩa súng đạn thật vào trán Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh cau mày, vốn dĩ những nhân viên bảo vệ này hoàn toàn chẳng là gì trong mắt anh, nhưng mà vấn đề là Hạ Vân cũng ở đây, nếu như súng nổ thì có lẽ anh sẽ không bảo vệ được cô ta.

Vì nghĩ thế nên Bùi Nguyên Minh không phản kháng mà ngoan ngoãn để cho bảo vệ bắt đi.

“Ông là giám đốc chi nhánh này sao? Sao ông có thể bắt tổng giám đốc của chúng tôi bừa bãi như vậy? Ông có biết đây là chuyện lớn không? Ông tiêu đời rồi!” Hạ Vân tức giận nói.

“Cô gái.” Ngụy Thừa An ở phía sau cười nói: “Người ta đã bị bắt rồi, cô còn ở đâygiả bộ làm gì? Nếu cô tiếp tục gây rối trật tự ngân hàng chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ bắt cô lại đấy!”

“Cô còn muốn bắt tôi? Cô có thể gánh vác trách nhiệm này không? Cho dù là giám đốc của cô ở đây thì cũng phải vâng vâng dạ dạ với tổng giám đốc của chúng tôi đấy, cô là loại người cặn bã gì chứ!” Hạ Vân hét lên.

“Bắt bọn họ chung với nhau đi, giam trong phòng bảo vệ. Để tôi liên hệ với chủ thẻ được rồi sẽ nói chuyện sau” Giám đốc chi nhánh nhanh chóng phất tay ra hiệu.

Không lâu sau, Hạ Vân cũng bị một vài nhân viên bảo vệ đưa đến phòng bảo vệ làm bạn với Bùi Nguyên Minh.

“Cốc cốc cốc.”

Ngụy Thừa An cũng khoanh tay bước vào phòng bảo vệ, trịch thượng nhìn hai người trong phòng bảo vệ, lạnh lùng nói: “Hai người, tôi cho hai người một lời khuyên, nếu như hai người bước ra được khỏi đây thì tương lai đừng tiếp tục làm những chuyện trộm cắp, móc túi nữa. Còn nữa, sau này có nhặt được thẻ ngân hàng thì giao cho chúng tôi, đừng nghĩ đến chuyện đục nước béo cò, đến đây lừa gạt chúng tôi..”

“Mà sao anh còn chưa đưa thẻ ra đây? Còn muốn giữ à? Sợ tội mình chưa đủ nặng hay sao?”

“Cô không sao chứ?” Bùi Nguyên Minh không để ý tới Ngụy Thừa An, mà ngược lại anh nhìn về phía Hạ Vân. Cô gái nhỏ này cũng bị bắt đến đây khiến cho anh không thể hành động được, nếu không thì mấy tên bảo vệ này đều đã nằm gục xuống đất hết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui