Chàng Rể Quyền Thế

“Đương nhiên, bức họa này trông rất giống với bản gốc, nhưng tôi nghĩ rằng có thể đây chỉ là một sản phẩm sao chép giả mạo của người đời sau, hơn nữa rất có khả năng là được thực hiện vào thời hiện đại, thậm chí có khi chỉ là sản phẩm công nghiệp được đặt mua ở trên mạng mà thôi, có thể còn không đáng giá 350 nghìn nữa.” Giang Văn Huy giải thích từng câu một.

Đồng thời anh ta liếc nhìn cô đấu giá viên một cái rồi nói: “Cô gì ơi, tôi không hề có ý muốn phá hoại buổi đấu giá của Vân Hòa, tôi chỉ có gì nói nấy thôi, xin cô đừng để tâm nhé”

Cô đấu giá viên kia mỉm cười đáp lại: “Bức họa này đến cả chuyên gia giám định của công ty chúng tôi còn không dám đưa ra kết luận, tôi vẫn luôn không hiểu nguyên do, thì ra là bức hoạ gốc sớm đã bị phân thành hai mảnh. Trước đây tôi cứ nghĩ là do sao chép quá giống nên chuyên gia giám định mới không dám vội kết luận thật giả, cuối cùng là không cần đến việc thẩm định cũng có thể chứng minh nó là giả rồi.”

“Bây giờ có người hiểu rồi chứ? Bức họa này đến 350 nghìn cũng không đáng” Giang Văn Huy nói với vẻ mặt đầy chế giễu.

Khi vừa dứt lời, ngay tức khắc mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng ầm ầm.

Cao thủ! Đây đích thực là cao thủ rồi!

Anh bạn trẻ đây hoàn toàn không cần đi phân tích tính xác thực của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ này, chỉ cần trực tiếp trích dẫn những am hiểu, kiến thức mà mình tích lũy được từ sách vở là đã có thể chứng minh được độ thật giả của bức họa này. Chỉ có thể nói người áp dụng phương pháp này là đã lợi hại hơn rất nhiều so với những người có mặt ở hội trường ngày hôm nay. Biết là “trong giang sơn, đời nào cũng có nhân tài xuất hiện” nhưng không thể ngờ ở cái thành phố Hải Dương này, lại có một cao thủ giám định lợi hại như vậy đấy!,

Đặc biệt là mấy ông trùm thích chơi đồ cổ, lúc này nhìn Giang Văn Huy với ánh mắt vô cùng tán thưởng.

Bọn họ ban đầu cũng có chút băn khoăn về mức độ thật giả của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ này, một số người thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để trả giá nữa.

Thế nhưng bây giờ chỉ với một câu nói của Giang Văn Huy mà biết bao nhiêu người đã kịp cảnh tỉnh, quả thực quá lợi hại, mọi người vô cùng cảm kích anh ta.

Suy cho cùng tiền của ai thì cũng là tiền mồ hôi xương máu, mua phải hàng giả mang về, chẳng ai mà không bực mình cả.

Nghe thấy những lời mia mai của Giang Văn Huy, Tô Hoài Bão ngồi bên cạnh cũng cười phá lên với vẻ mặt đầy chế nhạo.

“Ha ha ha, con rể nhà họ Trịnh quả nhiên là tên ngốc mà, cứ tưởng trong

buổi đấu giá Vân Hòa này sẽ kiếm được món hời lớn cơ đấy? Kết quả là không những mất hết thể hiện, còn giúp Giang Văn Huy được dịp khoe khoang kiến thức của mình.”

Lúc nãy bản thân còn chút nể nang anh ta, xem ra bây giờ không cần thiết phải kiêng nể tên ngốc này nữa rồi.

Đúng lúc này, Nạp Nhã Lan cũng mỉm cười lên tiếng: “Cậu Giang, nếu có cơ hội có thể đến nhà họ Nạp chúng tôi chơi được không? Với trình độ như thế này của anh, nói không chừng có thể trở thành chuyên gia giám định riêng cho nhà họ Nạp chúng tôi đấy!”

Giang Văn Huy khẽ cười một cái, chỉ cười mà không nói gì. Tuy rằng anh ta thực ra cũng có chút kinh nghiệm trong lĩnh vực thẩm định chất lượng, nhưng tài nghệ cùng lắm chỉ là biết sơ lược, chứ không hề chuyên sâu, hôm nay có thể xem là do anh ta may mắn, mèo mù vớ được cá rán, vừa hay biết được kiến thức này mà thôi, bảo anh ta đi làm chuyên gia thẩm định bảo vật thì thực sự vẫn chưa đủ trình.

Tuy nhiên vào lúc này, giới thượng lưu trong hội trường đều nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục, không ít các cô gái ở đây nhìn anh ta mà hai mắt cứ sáng rực cả lên, khiến ai cũng cảm thấy anh ta rất giỏi, đặc biệt là đã được Nạp Nhã Lan chú ý đến, nên anh ta càng cảm thấy bản thân có cơ hội rồi.

Ngay lúc này, không biết từ đâu xuất hiện tiếng ai đó cười ha hả rồi nói: “Đúng rồi, lúc nãy con rể nhà họ Trịnh chẳng phải ra giá 350 nghìn đấy sao? Cô đấu giá viên ơi, cô không mau chốt giá, nhỡ đâu anh ta hối hận nuốt lời thì công ty cô đến cả 350 nghìn cũng không bán được đâu!”

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười chế nhạo vang lên khắp khán phòng.

“Không am hiểu về đồ cổ thì đừng có học đòi đến đây tham gia bán đấu giá, đây chẳng phải là đang lãng phí tài nguyên sao?”

“Đem theo 350 nghìn mà muốn một bước trở nên giàu có nhờ buôn bán đồ cổ ư? Sao anh không đi mua vé số chứ? Kiểu làm giàu này may ra xác suất còn cao hơi một tí đấy!”

“Bây giờ sao loại người gì cũng có vậy, người như vậy sao có thể nhận được thư mời đến dự buổi đấu giá ngày hôm nay được chứ? Công ty tổ chức buổi đấu giả này trình độ càng ngày càng kém rồi!”

“Vật phẩm đấu giá chỉ 350 nghìn, điều này thực sự đã phá vỡ kỳ vọng của chúng tôi đối với hạn mức quy định tối thiểu rồi!”

Xung quanh khắp nơi toàn là những lời châm biếm, cười nhạo, Trịnh Tuyết Dương cũng vô cùng lúng túng, khó xử.

Bùi Nguyên Minh lúc nãy im lặng thì mọi chuyện đã ổn, bây giờ mở miệng hô 350 nghìn để đổi lấy hàng giả mạo, e rằng chuyện này rất nhanh sẽ bị lan truyền đến khắp nơi trong giới thượng lưu ở cái tỉnh Hải Dương này, cả nhà họ Trịnh sẽ trở thành đối tượng bị người trong giới đem ra chế giễu, cười nhạo.

Cô đấu giá viên kia ngay lúc này được người ra hiệu nhắc nhở, liền nhanh chóng lên tiếng: “Được rồi, bây giờ vị khách này hô giá 350 nghìn, không biết có còn ai ra giá nữa không ạ?”

“350 nghìn lần một! 350 nghìn lần hai! 350 nghìn lần ba!”

“Quý khách, chúc mừng ngài, bức họa Phú Xuân sơn cư đồ này đã thuộc về ngài rồi ạ! Mời quý ngài lát nữa đến sau hậu trường để thanh toán nhé.”

Cô đấu giá viên lễ độ cung kính thông báo, không thể không thừa nhận, thái độ phục vụ của cô ấy thực sự rất tốt.

“Ha ha ha, tôi thấy không cần đâu, chẳng phải chỉ là 350 nghìn thôi sao? Bây giờ bảo anh ta đem tiền mặt ra đưa trực tiếp là được rồi!”

“Đúng đúng đúng! Bây giờ không bảo anh ta lấy tiền ra trả, ngộ nhỡ lát nữa đến cả 350 nghìn anh ta cũng không có mà đưa thì công ty mấy người chẳng phải sẽ lỗ vốn ư!”

“Kinh doanh không thể để thâm hụt vốn được đâu!” Xung quanh khán phòng chỉ toàn là những lời cười nhạo, chế giễu, đối với mọi người ở đây mà nói, hành động này của Bùi Nguyên Minh quả thật đã làm mất mặt giới thượng lưu bọn họ.

Cô đấu giá viên vô cùng khó xử, có điều cô ấy cũng thực sự rất sợ Bùi Nguyên Minh không có được 350 nghìn trong tay, sau khi lưỡng lự một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Quý khách, ngài chắc sẽ không đến mức không có 350 nghìn trong người chứ ạ? Hay là bây giờ chúng ta trực tiếp giao nhận hàng bằng tiền mặt có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui