Chàng Rể Quyền Thế

Bùi Nguyên Minh dựa lưng vào ghế số pha, giong nói nhẹ nhàng: “Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, cảm thấy bị hai lão hổ ly tính kế, trong lòng khó chịu.”

“Hơn nữa bên Long Môn phân hội thủ đô, cho dù thật sự đi quản lý đại cục, cũng không phải bây giờ.”

“Muốn đi cũng phải đợi mười ngày nửa tháng, đợi bọn họ đánh đủ rồi nói.”

Cùng lúc đó, Lôi Tuấn Quang đi tới, anh ta cúi người nói: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện bên thư ký Hạ tôi đã phái người điều tra rồi.”

“Nhưng không phát hiện có gì không thích hợp.”

“Cô ấy giống như người bình thường từ chức”

“Nhưng đây là điểm không bình thường nhất, cho nên chỉ sợ ngài phải tự mình đi xem, tôi nghe nói ngày mai cô ấy sẽ đi máy bay chuẩn bị rời Dương Thảnh.”

Nghe thấy lời Lôi Tuấn Quang nói, đám Đường Nhân Đổ, Viên Cành Thiên, Ngô Kim Hổ đểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Đây là chuyện nhà của tổng giáo đầu, không thể tham gia, không thể tham gia.

Bùi Nguyên Minh xoa trán, một lát sau thờ dài một hơi, đứng dậy rời đi.

Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh ấn chuông cửa nhà trọ của Hạ Vân.

Một lát sau cửa mờ ra, Hạ Vân không trang điểm mờ cửa.

Bởi vì ở nhà cho nên cô ấy không mặc đồ công sở, mà mặc váy ngủ rộng thùng thình.

Tuy như vậy che giấu dáng người cao gầy yếu điệu của cô ấy, nhưng lại như ẩn như hiện, khiến người ta tràn ngập mơ màng. Có lẽ Hạ Vân đang đợi người nào đó, cho nên lúc thấy Bùi Nguyên Minh cô ấy hơi sừng sốt, biểu cảm có chút luống cuống, nhưng vẫn nói khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, sao anh lại tới đây?”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Cô đi theo tôi lâu như vậy, giải quyết giúp tôi nhiều chuyện như thế, nhưng không giải thích một câu đã chuẩn bị từ chức, có phải như vậy không được tốt lắm không?”

“Cho nên tối nay tôi tới đòi lời giải thích.”

“Đương nhiên, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cô cũng có thể mở miệng, tôi sẽ toàn lực ung phó.” Hạ Vân nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh, đột nhiên ngồi trên ghế sô pha, duỗi cái lưng mòi, nói: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ tôi không còn là thư ký của anh nữa rồi.”

“Anh nói với tôi những lời này, không so vo anh để ý sao?”

Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, chuyện này không thể nói, sẽ xảy ra chuyện.

Đôi mắt Hạ Vân nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, một lúc lâu sau mới nói khẽ: “Tôi đến từ nhà họ Hạ ở Yến Kinh, hẳn là tổng giám đốc Bùi biết?”

“Tôi biết.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. “Những có lẽ anh không biết, bởi vì ba tôi mất sớm, tôi ở nhà họ Hạ Yến Kinh không dễ chịu, cho nên từ nhỏ tới lớn, trên cơ bản là tôi lớn lên ở nhà họ Trầm thủ đô.”

“Nhà họ Trầm ở thủ đô, là nhà ngoại của tôi.”

“Thời gian trước, người nhà họ Hạ ở Yến Kinh tìm đủ cách ép buộc, muốn tôi gả cho Lý Thánh Đức của nhà họ Lý ở Cảng Thảnh, cuối cùng chuyện này không thành.”

“Nhưng chuyện này lại bị mẹ tôi biết được.”

“Mẹ tôi cảm thấy tôi nhà họ Hạ Yến Kinh chịu đủ ấm ức, cho nên bà ấy quyết định để tôi về nhà họ Trầm phát triển.”

“Đưong nhiên cái gọi là phát triển, chính là nhà họ Trầm cũng tìm một đối tượng xem mắt cho tôi.”

“Nhà họ Phương Ở Yến Kinh, cậu chủ Phương…”

“Vụ cậu chủ Phương này được xưng là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, thân phận cao quý đáng sợ cỡ nào.”

“Ông ngoại cũng đồng ý mối hôn sự này, cho nên gần đây bọn họ vẫn luôn gọi điện cho tôi, bào tôi trở về.”

“Thậm chí nhà họ Hạ ở Yến Kinh biết được chuyện này xong, cũng cùng ý tưởng đen tối với nhà họ Trầm ở thủ đô.”

“Mấy ngày nay, hai gia tộc lớn này không ngừng cùng tạo áp lực.”

“Mấy ngày hôm trước, lại càng uy hiếp nếu tôi không đồng ý, bọn họ sẽ liên thù với đám Quách Tuấn Anh, Bùi Văn Kiên cùng ra tay với tập đoàn Thiện Nhân.”

“Tôi lo lắng xảy ra chuyện, mang tới phiền phức lớn cho ngài, cho nên tôi đồng ý, điều kiện là tập đoàn thuận lợi đưa ra thị trường xong, tôi sẽ từ chức…”

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui