Chàng Rể Quyền Thế

Đám người Giang Văn Huy, Tô Hoài Bão, Triệu Lan Hương không cần phải nói, bọn họ đều hận không thể khiến Bùi Nguyên Minh chết đi. Vào giờ phút này sao có thể lên tiếng nói giúp Bùi Nguyên Minh chứ?

Mà những người khác ước gì bán đấu giá một lần nữa, bởi vì Phú Xuân sơn cư đồ thật sự quá nổi tiếng, người muốn nó quá nhiều.

Ngay lúc này, một người trẻ tuổi mặc đồ vest, dẫn theo mấy vệ sĩ bước nhanh từ phía sau sân khấu đi ra.

“Ông Vân….” Nhìn thấy người thanh niên này, người bán đấu giá thở ra một hơi. Người này chính là Vân Văn Hoa nhà họ Vân, là người phụ trách buổi đấu giá, hơn nữa ông ta cũng vừa mới biết chuyện.

Giờ phút này ánh mắt Vân Văn Hoa có chút lạnh lẽo, nhưng mà ông ta lại không chút phản ứng, tầm mắt quét một vòng xung quanh, rồi sau đó rơi vào người Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Chàng trai này, nghe nói là cậu thay chúng tôi giám định thật giả bức tranh Phú Xuân sơn cư đồ này? Để bày tỏ sự áy náy, nhà đấu giá Vân Hoa chúng tôi, sẽ cho cậu 3,5 tỉ phí giám định, mong cậu đừng từ chối.”

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, Vân Văn Hoa này có ý gì? Trả phí giám định? Đây là hoàn toàn không biết xấu hổ muốn chơi xấu sao?

Nhưng mà cũng đúng, dù sao ‘Phú Xuân sơn cư đồ cũng là kiệt tác thực

thụ được truyền lại cho đời sau. Nghe được lời này, Giang Văn Huy ở một bên cũng cười nói: “Ông Vân, ông khách sáo với tên ở rể như vậy làm gì? Anh ta còn muốn dùng 350 nghìn

để mang Phú Xuân sơn cư đồ’ đi? Hài hước quá phải không?”

Vân Văn Hoa cau mày, theo bản năng liếc nhìn Giang Văn Huy một cái. Thằng nhóc này cố ý sao? Chẳng lẽ không biết trong hội đấu giá Vân Hòa tối thiểu nhất cũng phải giữ trật tự sao? Ông đây đã ra mặt giải quyết, cậu còn dám nhắc đến chuyện này? Cậu muốn chết phải không?

Chỉ là, Phú Xuân sơn cư đồ thật sự rất quý giá, nhân vật lớn phía sau lưng nhà họ Vân cũng không dễ trêu chọc. Giờ phút này Vân Văn Hoa cũng không quá tình nguyện, nhưng mà cũng phải nghĩ cách lấy lại Phú Xuân sơn cư đồ:

Nghĩ đến đây, Vân Văn Hoa tiếp tục cười nói: “Chàng trai này, nếu cậu cảm thấy phí giám định 3,5 tỉ là thấp, vậy thì cậu cũng có thể ra giá, chúng tôi nhất định sẽ cho một cái giá công bằng.”

Bùi Nguyễn Minh nhìn Vân Văn Hoa, chậm rãi mở miệng nói: “Ông Vân, mong ông hiểu rõ một chút, tôi tới tham gia hội đấu giá của các ông, tới mua đồ, không phải tới giám định. Phú Xuân sơn cư đồi này là tôi mua, hơn nữa đã trả tiền rồi.”

“Xôn xao ––”

Ánh mắt toàn bộ mọi người lập tức tập chung lại.

Thằng nhóc này thật sự không sợ chết mà! Thật sự muốn dùng 350 nghìn để mua một bức Phú Xuân sơn cư đồ” sao?

Tuy rằng, chuyện này là nhà họ Vân đuối lý, nhưng nhà họ Vân cũng đã

cho anh ta một bậc thang đi xuống, tên ở rể này lấy hơn 3,5 tỉ rồi cút đi là được, còn muốn như thế nào? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Vào giờ phút này nụ cười trên mặt Vân Văn Hoa cũng cứng đờ, ông ta

ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lát, bỗng nhiên cười

nói: “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ.”

Trịnh Tuyết Dương ở một bên có chút sốt ruột, nhẹ nhàng kéo Bùi Nguyên Minh lại, thấp giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, hay là bỏ đi, 350 nghìn đổi lấy ‘Phú Xuân sơn cư đồ, thật sự không được đâu…”

Trịnh Tuyết Dương thật sự sợ Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện, nhà họ Vân chính là không phải mãnh long không quá giang*, gia tộc đến từ thành phố lớn. Gia tộc như vậy, mọi người nịnh bợ còn không kịp, ai dám trêu chọc?

*Nghĩa đen là không phải con rồng dũng mãnh thì không vượt sông. Ở đây mang nghĩa là các đối thủ sắp có một cuộc chiến lớn với nhau.

Hơn nữa Bùi Nguyên Minh cũng không có lai lịch gì lớn, lại còn là người ở rể. Trêu chọc gia tộc lớn như vậy, chỉ tìm phiền toái cho minh mà thôi, sẽ

không có lợi ích gì khác. Ánh mắt Vân Văn Hoa lạnh băng, thằng nhóc này quả thực không biết

sống chết, chẳng lẽ cậu ta không biết, nếu nhà họ Vân muốn thì có thể khiến

cậu ta không thể ra khỏi cảnh cửa này sao.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, không vì ánh mắt của Vân Văn Hoa mà cảm thấy sợ hãi, nét mặt nghiêm túc nhìn Vân Văn Hoa, lại lên tiếng một lần nữa: “Tôi nói, ‘Phú Xuân sơn cư đồ này là tôi mua, đây là đồ của tôi, ông Vân hiểu rõ chưa? Đương nhiên, nếu ông Vân coi trọng đồ của tôi, có thể cho một cái giá, chỉ cần tôi hài lòng, tuyệt đối sẽ qua tay”

Ra giá?

Vân Văn Hoa cười lạnh, thân là người nhà họ Vân, ông ta chưa từng gặp người nào dám tranh luận với ông, giờ phút này ông ta lạnh lùng nói: “Được, nếu cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì cậu cứ việc mang ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ này đi. Ở hội đấu giá Vân Hoa này, chúng tôi sẽ bảo đảm người thân của cậu an toàn, nhưng mà ra khỏi nơi này thì không liên quan tới chúng tôi nữa.”

Uy hiếp, đây là sự uy hiếp trần trụi.

Tất nhiên hội đấu giá Vân Hòa có quy tắc này, nếu như mạnh mẽ phủ nhận sự thật phiên đấu giá, thì cũng ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Vân. Nhưng mà giống như Vân Văn Hoa nói, có người mang đồ ra khỏi địa bàn nhà họ Vân, ở bên ngoài xảy ra chuyện chắc chắn không có liên quan tới nhà họ Vân.

Bùi Nguyên Minh còn chưa nói gì, Trịnh Tuyết Dương thì thật sự sốt ruột, cô dậm chân nói: “Ông Vân, ông đừng so đo với anh ấy, anh ấy chỉ là chưa nghĩ ra mà thôi. tôi nhất định làm tốt công tác tư tưởng cho anh ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui