Chàng Rể Quyền Thế



Hạ Vân vừa lùi về phía sau, vừa nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Bùi, anh cũng đi mau, chỉ sợ chuyện này không phải là tình cờ, tôi sợ đối phương còn có tính toán khác nữa!”

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Các cô rời đi trước đi, tôi sẽ lập tức theo saul”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh ôm lấy Lê Hàn Nguyệt, lùi về phía sau.

Ý thức của Lê Hàn Nguyệt hơi tỉnh táo một chút, nhưng tạm thời vẫn không nhận ra Bùi Nguyên Minh, mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết! Tôi muốn giết đám người Đảo Quốc chết tiệt này!”

“Bọn họ giết cả nhà tôi!”

“Bọn họ đáng chết!”

“Giết cái rắm!”

Bùi Nguyên Minh vừa lùi về sau vừa châm chọc: “Nếu cô có thể đánh thẳng được bọn họ, thì đã không rơi vào kết cục như bây giời”

“Hơn nữa hợp tác với người Đảo Quốc luôn đều là bảo hổ lột da, tuy tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tôi thấy, cô sẽ rơi vào kết cục này coi như là gieo gió gặt bão!”

Nghe thấy bốn chữ gieo gió gặt bão, toàn thân Lê Hàn Nguyệt hơi run rẩy, hai dòng nước mắt chảy ra.

Cô ta biết rất rõ, mình rơi vào kết cục hôm nay không thể trách bất cứ người nào.

Chỉ có thể trách ngày đó thế tử bị phân chó che mờ mắt, vậy mà lựa chọn hợp tác với Đảo Quốc.

Mà mình thân là người bên cạnh thế tử, lại không đúng lúc ngăn lại.

Nhìn thấy Lê Hàn Nguyệt không vùng vẫy nữa, tốc độ Bùi Nguyên Minh lùi về sau nhanh hơn.

Chẳng qua khi anh và đám người Hạ Vân hội hợp, lùi về sau hơn mười mét lần nữa, chỉ thấy sương mù màu đen vốn đã nhạt dân đột nhiên quay cuông kịch liệt, tuy màu sắc trở nên nhạt hơn, nhưng lại gào rít vê phía trước.

Trong đám sương mù này giống như mang theo mùi hương ngai ngái, khiến người ta chỉ hơi ngửi một chút, đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

“Phù phù..

“ Hai vệ sĩ ở bên ngoài lúc này đều hơi thở một chút sương mù mà thôi, đã trực tiếp ngã xuống mặt đất, toàn thân giật giật.

“Ra tay!”

Hạ Vân thấy thế gương mặt rét lạnh, cô ấy biết rất rõ, cho dù chuyện xảy ra ngày hôm nay là tình cờ hay bố trí sẵn, nhưng nếu không có năng lực phá ván cờ này, bọn họ đều phải ôm nhau cùng chết.

Bốn vệ sĩ duy nhất và lái xe cùng mò mẫm khẩu súng trên người, không ngừng bản về phía Sương mù.

Đạn không ngừng trút xuống, nhưng mà tiếng kêu thảm thiết bọn họ tưởng tượng không xuất hiện.

Toàn bộ đạn đều bản lãng phí, không phải thất bại thì bắn trúng mặt đất, trên cây, không có một chút tác dụng nào.

Mà đạn này không có tác dụng với sương "chang-re-quyen-the-1953-0""chang-re-quyen-the-1953-1""chang-re-quyen-the-1953-2"

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui