Chàng Rể Quyền Thế

“Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là chuyện tốt, hi vọng có thể được giúp đỡ chu toàn.” Trên mặt Nạp Hoàng Chi nở nụ cười, thoạt nhìn giống như một cụ ông hòa nhã điềm đạm. Nhưng Bùi Nguyên Minh lại khẽ nhíu mày, đừng nhìn phong độ bất phàm của Nạp Hoàng Chi, cáo già như vậy rất khó đối phó, nhất thời anh không biết Nạp Hoàng Chi đang có mục đích gì.

Suy nghĩ một hồi, Bùi Nguyên Minh mới nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ sư phụ Hoàng Chi đã ra lệnh thì trước tiên tôi phải đồng ý, nhưng con người của tôi luôn thận trọng nên phải nói trước một câu, chỉ cần những chuyện không trái với quy tắc đối nhân xử thế của tôi thì tôi đều có thể đáp ứng.”

Nạp Hoàng Chi cười nói: “Có cá tính, tôi thích. Người trẻ tuổi mà có cá tính thì chứng tỏ là có bản lĩnh, ngược lại những người bình thường gọi dạ bảo vâng, nói sao nghe vậy thì có lẽ còn không có lòng tự trọng của bản thân, sao có thể có thời điểm để vươn lên?”

“Nếu anh bạn nhỏ đã thẳng thắn như thế, ông già này cũng không khách sáo nữa. Không biết anh bạn nghĩ như thế nào về gia tộc họ Nạp nhỉ?”

“Gia tộc họ Nạp chủ yếu kinh doanh đồ cổ. Họ kết bạn khắp năm châu, dù ít xuất hiện vào ngày thường nhưng họ có vô số tài sản và mối quan hệ tuyệt vời. Không quá hai hoặc ba gia tộc có thể áp chế gia tộc họ Nạp ở khu vực Đà Nẵng. Hơn nữa dưới tay của sư phụ Hoàng Chi, gia tộc họ Nạp đã từng bước đi lên từ gia tộc hạng hai cho đến thời điểm bây giờ, tôi đây thật sự rất ngưỡng mộ.” Bùi Nguyên Minh nhẹ nói, đối với những gia tộc lớn ở Đà Nẵng này, từ nhỏ anh đã thuộc như lòng bàn tay, lẽ nào không biết sao? Nhà họ Diệp ở Đà Nẵng được biết đến là gia tộc bậc nhất ở Đà Nẵng, họ luôn chú ý đến những kẻ có thể đe dọa địa vị của dòng họ.

“Hahaha, kiến thức của anh bạn nhỏ này thật bao la, nếu bây giờ có người nói cậu là đồ con rể vô dụng thì tôi sẽ sút vào mõm người đó trước.”

“Nhưng mà nói lại, không biết vì sao cậu Bùi Nguyên Minh đây lại ẩn núp

trong nhà họ Trịnh nhỏ bé này, nhưng cậu cũng là người khôn ngoan, cậu cũng nên hiểu rằng nước cạn của nhà họ Trịnh không thể giữ được vẩy rồng của cậu. Hơn nữa, rồng muốn bay lên chín tầng mây cũng cần phải có sự trợ giúp của mưa mây gió bão, một nhà họ Trịnh nho nhỏ ngay cả cái lá cũng không thổi nổi thì sao có thể trợ giúp đây?”

“Hầu hết những người thực sự có năng lực đều thích giữ vẻ khiêm tốn. Theo kinh nghiệm của tôi, họ phải thể hiện được khả năng của mình và được người khác công nhận thì mới có thể phát triển được. Dù viên ngọc luôn tỏa sáng, nhưng người ta cũng nói rằng ngọc thô không được mài giũa thì cũng chỉ là ngọc thô mà thôi.”

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, nói: “Ông Hoàng Chi định đầu tư vào tôi sao? Xin cho biết…”

“Không, tôi không có hứng thú đầu tư vào cậu.” Nạp Hoàng Chi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh với ánh mắt sáng ngời: “Tôi muốn giao gia tộc họ Nạp cho cậu…”

Bùi Nguyên Minh cau mày đứng lên, lắc đầu nói: “Lòng tốt của sư phụ Hoàng Chi khiến tôi rất cảm kích, nhưng mà tôi không hề có đóng góp to lớn gì với gia tộc họ Nạp, để một người ngoài như tôi làm chủ gia tộc họ Nạp thì chỉ là một chuyện cười mà thôi.”

“Ai nói cậu là người ngoài?” Nạp Hoàng Chi cũng đứng dậy nhìn Bùi Nguyên Minh chằm chằm: “Tôi muốn cậu ở rể trong nhà họ Nạp này, từ nay về sau, Nạp Nhã Lan và gia tộc họ Nạp đều là của cậu…”

Lời vừa nói ra giống như tiếng sét long trời lở đất.

“Ông nội…” Nạp Nhã Lan đỏ mặt, chuyện như vậy làm sao có thể nói thẳng ra như thế được.

Vẻ mặt của Nạp Hoàng Chi trông rất tự tin và quyết tâm giành chiến thắng, bởi vì theo quan điểm của ông ta, tiền bạc, sắc đẹp và quyền lực đều được giao đến cửa. Người đàn ông nào trên thế giới có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy?

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Tôi… Từ chối…”

“Loảng xoảng!”

Chén trà trên tay Nạp Hoàng Chi rơi xuống đất cùng với với vẻ mặt khó tin của ông ta.

“Tôi không hiểu tại sao cậu lại muốn từ chối. Với khả năng của cậu cùng với nền tảng của gia tộc họ Nạp, cậu có thể bớt phấn đấu hơn mười năm, thậm chí đạt đến một giai đoạn cao hơn ngay lập tức, nhiều người muốn cầu còn không có được cơ hội này đâu.” Nạp Hoàng Chi cau mày: “Cậu nên hiểu rằng nếu ai đó biết được cơ hội như vậy và quỳ xuống trước mặt tôi và xin làm con rể, những người đó có thể xếp hàng từ đây đến Paris của Pháp đấy.”

Nạp Nhã Lan cũng có ánh mắt không thể tin được, tuy rằng cô ấy đang thẹn thùng, nhưng cô ấy cảm thấy sẽ không có người đàn ông nào có thể từ chối được ngoại hình, dáng người, tính tình, khí chất của cô ấy, thế mà người đàn ông này lại từ chối.

“Sư phụ Hoàng Chi nói đúng, điều kiện rất hấp dẫn, có thể nói là sẽ thu hút tất cả mọi người.” Bùi Nguyên Minh nói: “Nhưng tôi đã kết hôn rồi.”

Đây là lý do của anh, không thể đơn giản hơn được. Tôi đã kết hôn rồi. Dù ông có đưa ra những điều kiện tốt và hấp dẫn đến đâu cũng không thể thu hút được tôi.

Hơn nữa, thành thật mà nói, mặc dù thực sự có rất nhiều tài sản trong gia tộc họ Nạp, nhưng điều đó không có nghĩa lý gì đối với Bùi Nguyên Minh. Nếu muốn, anh có thể quay trở lại làm chủ nhà họ Diệp bất cứ lúc nào, cần gì phải đi cầu xin làm gì?

“Chỉ là một người nhà họ Trịnh thôi. Hơn nữa, tôi nghe nói mẹ vợ của cậu đã nhiều lần ép cậu ly hôn, một gia tộc như vậy có gì đáng để cậu nhớ nhung?” Nap Hoàng Chi không hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui