Chàng Rể Quyền Thế

Buổi tối Bùi Nguyên Minh về nhà sớm.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nửa đêm qua về nhà như người không có chuyện gì, Trịnh Tuyết Dương tức giận trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi xoay người bước vào phòng.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ mặt không hiểu gì, mình làm làm gì khiến Trịnh Tuyết Dương tức giận sao?

“Cậu còn biết là quan tâm vợ sao? Cậu nói xem hai buổi tối này cậu đi đâu? Không giặt quần áo, không chùi toilet, nấu cơm cũng không, cậu muốn tôi ăn cái gì?” Thanh Linh tình cờ đang xem TV trong phòng khách, nghe anh hỏi vậy, bà ta lập tức trừng mắt liếc nhìn anh.

Kể từ khi Bùi Nguyên Minh giúp Trịnh Tuyết Dương lấy lại vốn đầu tư của công ty Bùi Thị, thái độ của Thanh Linh đối với anh đã tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn là bao.

“Con bận chút chuyện thôi ạ.” Bùi Nguyên Minh giải thích.

“Bận cái khỉ khô! Đừng tưởng rằng cậu lái chiếc xe cũ hỏng kia là có thể xứng với con gái tôi. Tôi nói cho cậu biết, nếu con gái tôi không cầu xin, tôi đã sớm đuổi cậu ra khỏi nhà rồi.” Bà ta lạnh lùng nói: “Nhưng tôi không hiểu, con gái tôi gần đây bị thần kinh gì, còn cho rằng cậu còn có thể cứu vãn được? trong mắt tôi, cậu chỉ là một bức tường nhão mà thôi!”

Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ mặt không nói nên lời, tại sao Porsche lại trở thành xe cũ hỏng, anh vội vàng gật đầu: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ có thể nói cho con biết được không?”

“Nói cho cậu biết thì có ích lợi gì? Cậu giải quyết được không?” Thanh Linh mắng một tiếng nhưng vẫn nói: “Mới ngày hôm qua, dự án trung tâm thương mại mà Tuyết Dương chịu trách nhiệm chính thức khởi công. Chuyện này cậu có biết không?”

“Con biết.”

“Cậu biết cái khỉ! Vậy cậu có biết là từ tối hôm qua lúc bắt đầu khởi công đã có người tới gây rối không, không chỉ phá hủy vật liệu xây dựng, mà còn đánh công nhân, thậm chí phóng hỏa. Tuyết Dương vì chuyện này mà bị công kích nặng nề, không biết rốt cuộc đã tra ra chuyện gì đang xảy ra chưa.” Thanh Linh thở dài: “Tại sao tôi lại có một người con rể vô dụng như vậy chứ? Chuyện này không phải thường do đàn ông giải quyết sao? Thế mà phải đổ hết lên đầu con gái của tôi, haizz…”

Thanh Linh không biết trong nhà họ Trịnh xảy ra chuyện gì, lúc này bà ta thật sự muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh, theo bà ta, nếu Bùi Nguyên Minh có bản lĩnh như chồng của người khác thì Trịnh Tuyết Dương cần gì phải ra mặt giải quyết những chuyện này?

“Có người ra tay với dự án trung tâm thương mại sao? Công ty đầu tư Bùi Thị có một phần vốn đầu tư trong đó, vậy mà họ còn dám ư?” Ánh mắt của Bùi Nguyễn Minh trở nên nghiêm nghị, những người sẽ làm việc này nói chung là người của xã hội đen, mà bây giờ ở Hải Dương, nửa giang sơn đều ở trong tay anh, không có cái gật đầu của anh, ai dám gây khó dễ với nhà họ Trịnh chứ?

“Sao lại không dám? Công ty đầu tư Bùi Thị đầu tư vào nhiều ngành,

trung tâm thương mại cũng không thể hoàn thành đúng tiến độ. Nhà họ Trịnh sắp thua lỗ, Bùi Thị có thể làm gì được chứ?” Vẻ mặt của Thanh Linh trông rất thất thần. “Quên đi, tôi nói với cậu chuyện này có ích lợi gì chứ, mau vào nhà vệ sinh chùi rửa đi, đừng để tôi thấy mặt cậu lại khó chịu!” Thanh Linh lại chửi bới, suýt chút nữa đứng dậy kéo miệng Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cũng đã sớm quen với tính cách của bà mẹ vợ này, anh nghĩ ngoi rồi bước vào phòng, gõ cửa nói: “Vợ à, anh có nghe mẹ em kể rồi. Em đã tìm ra kẻ đứng sau lưng chưa?”

Trịnh Tuyết Dương vốn đã rất khó chịu, khi nghe Bùi Nguyên Minh nói lời này, cô không khỏi trợn tròn mắt, nói: “Anh nghĩ em thần thông quảng đại như vậy à, muốn điều tra thì có thể điều tra được liền sao? Tuy nhiên, chiều nay Trịnh Chí Dụng đã dùng tấm lòng bồ tát của anh ta nói trong cuộc họp gia đình rằng anh ta đã tìm ra người xúi giục đứng đằng sau chuyện này. Bùi Nguyên Minh, anh có nghĩ rằng có điều gì đó gian dối trong việc này không?”

Không biết tại sao, Trịnh Tuyết Dương lại vô thức xin lời khuyên của Bùi Nguyên Minh, bởi vì theo trực giác của cô, Bùi Nguyên Minh là một người đáng tin cậy, còn Trịnh Chí Dụng này bình thường không tìm cô gây phiền phức đã là may rồi, sao có thể giúp cô được?

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, hiện tại một nửa thế giới ngầm của Hải Dương đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, nếu như Ngô Kim Hồ nhận được tin tức gì thì sẽ lập tức báo cáo với anh ngay.

Nhưng bây giờ cũng không có tin tức gì của Ngô Kim Hổ, đủ cho thấy đối phương đã làm rất tốt việc bảo mật, nói như vậy, tên Trịnh Chí Dụng kia sao có thể tra ra được?

Ai đang lừa dối?

“Trịnh Chí Dụng nói thế nào?” Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày, chuyện này hiển nhiên có vấn đề.

“Anh ta nói rằng sẽ giúp em liên lạc với người đó rồi nói cho em biết thời gian và địa điểm gặp mặt.” Trịnh Tuyết Dương cũng nhíu mày, hiển nhiên, càng nghĩ về vấn đề này, cô càng cảm thấy không đúng.

“Ngày mai anh đi cùng em và làm tài xế cho em.” Bùi Nguyên Minh nói.

“Được.” Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một chút nhưng cũng không có từ chối, hôm nay thái độ của Trịnh Chí Dụng quá kỳ quái, mang theo Bùi Nguyên Minh đi sẽ an toàn hơn.

“Vậy anh đi ra trước…” Bùi Nguyên Minh gật đầu, theo bản năng mở cửa ra. Bất ngờ, Trịnh Tuyết Dương nắm lấy ống tay áo của Bùi Nguyên Minh.

“Hå?” Bùi Nguyên Minh không kịp phản ứng một chút, Trịnh Tuyết Dương muốn làm gì vậy?

Trịnh Tuyết Dương gục đầu xuống, mặt đỏ bừng nói: “Hay là… đêm nay anh ở trong phòng nghỉ ngơi đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui