Chàng Rể Quyền Thế

“Một người bạn cho anh” Bùi Nguyên Minh trả lời qua loa: “Tóm lại, bất luận như thế nào thì hôm nay chúng ta cũng sẽ biết kẻ đứng sau lưng bọn họ là ai. Sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây một cách an toàn là được, những chuyện khác không quan trọng đúng chứ?”

Trịnh Tuyết Dương khẽ cắn môi, không nói gì nữa.

Mặc dù cô không hiểu vì sao Bùi Nguyên Minh lại lấy video ra khiến cô cực kỳ nghi ngờ nhưng cô thầm nghĩ rời khỏi đây vào giờ phút này có hơi nguy hiểm.

Trần Văn Thức suy nghĩ, đi qua đi lại mấy lần, lát sau nói: “Tao có thể giao dịch cùng mày nhưng tao cần phải xác nhận trước rồi mới để tụi mày đi.”

Bùi Nguyên Minh lắc đầu: “Không được. Tôi sẽ ở lại, để vợ của tôi về trước. Chờ đến khi cô ấy về đến nhà an toàn rồi tôi mới nói cho mầy người biết.”

Trần Văn Thức sa sầm nét mặt, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh không nói lời nào.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh Thức, chúng ta đều chẳng lẽ anh lại sợ tôi sẽ không nói sao? Hơn nữa anh có thể đợi cho đến khi đây cả xác nhận lại thông tin thì lại nói cho tôi biết rốt cuộc người đứng sau lưng anh là ai. Mặt khác, anh để cho vợ của tôi đi trước thì tôi mới yên tâm. Nếu không tôi cũng không tin anh đâu…”

Sắc mặt của Trần Văn Thức thay đổi thất thường, bỗng nhiên cười ha hả: Thẳng thắn lắm. Được, nếu đã nói như vậy thì tao sẽ đề cô ấy về trước.”

Trần Văn Thức cũng là một nhân vật có số má, mặc dù trước đây bị những suy nghĩ xấu xa che mờ hai mắt nên làm việc có hơi tiêu cực. Nhưng giờ đây hắn lại tỉnh táo cực kỳ.

Bây giờ đối với hắn mà nói, người đẹp không quan trọng nữa mà tin tức quan trọng hơn. Bởi vì nếu hắn đối phó với Bùi Nguyên Minh không cẩn thận thì sẽ có kết cục giống y như Tôn Phước Long.

Thân phận, địa vị, quyền lực so với một người phụ nữ thì cái nào quan trọng hơn và nên lựa chọn như thế nào cho đúng thì Trần Văn Thức rõ hơn ai hết. Hắn là một nhân vật kiêu hùng như thế, đương nhiên có thể phân rõ nặng nhẹ.

“Tránh đường.” Trần Văn Thức vung tay lên.

Hai tên đàn em nhìn nhau nhưng lại nhanh chóng tránh đường và cổng. mở

“Bùi Nguyên Minh, anh…” Trịnh Tuyết Dương mơ hồ không rõ. Tại sao anh mới nói có mấy câu mà họ lại để cho cô đi rồi. Nếu cô đi khỏi thì Bùi Nguyên Minh phải làm sao đây?

“Em về trước đi. Yên tâm, không sao đâu. Anh sẽ nhanh chóng trở về thôi. Chú ý lái xe an toàn.” Bùi Nguyên Minh vừa đưa chìa khóa xe cho Trịnh

Tuyết Dương vừa mìm cười nói.

Trịnh Tuyết Dương cắn môi, không chịu thả tay ra.

Bùi Nguyên Minh dịu dàng nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: “Em ở đây, lát nữa anh muốn chạy cũng khó. Nhớ kỹ, về đến nhà rồi thì gọi điện cho anh. Tin vào anh, được chứ?”

Nhìn thấy biểu hiện của Bùi Nguyên Minh như vậy thì Trịnh Tuyết Dương chần chờ một chút rồi mới thả ống tay áo của anh ra, khẽ nói: “Anh nhớ cẩn thận, em quay về sẽ tìm người…”

“Thật sự không cần đâu. Em nhớ là chỉ cần gọi điện cho anh và nghe anh sắp xếp là được.” Bùi Nguyên Minh dặn dò một câu rồi đưa Trịnh Tuyết Dương lên chiếc Porsche, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi.

Khoảng nửa tiếng sau, Trịnh Tuyết Dương gọi điện thoại đến bảo cô dã về tới nhà an toàn thì Bùi Nguyên Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đã sớm dự liệu được sự việc hôm nay không hề đơn giản như vậy. Nhưng anh cũng không ngờ rằng người gây ra phiền phức lại là Trần Văn Thức.

Đợi Bùi Nguyên Minh tắt máy xong, Trần Văn Thức mới lộ vẻ sốt ruột: “Nhóc con, tạo đã làm theo thỏa hiệp là thả vợ của mày đi rồi. Mày còn không mau nói cho tao biết là ai đã xử lý Tôn Phước Long sao?”

Tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhưng thật sự trong lòng hắn lại rất căng thẳng. Thật ra lúc này hắn cũng đã sai người đi thăm dò tin tức, mặc dù tin đồn bên ngoài lan nhanh như gió thổi nhưng chuyện Tôn Phước Long bị xử lý thì hắn vẫn nên tìm hiểu một cách thận trọng.

Giờ phút này, Trần Văn Thức chỉ đang giả bộ bình tĩnh mà thôi.

“Nếu anh đã muốn xác định độ tin cậy của tin tức thì sợ cái gì chứ. Tôi nhất định sẽ nói cho anh biết.” Bùi Nguyên Minh mim cười, lấy điện thoại ra ghi âm rồi nói: “Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ai đã sai khiến anh ra tay với nhà họ Trịnh không? Mục đích là gì?”

“Bùi Nguyên Minh, mày đừng có giả bộ với tao nữa. Ông đây đã nhượng bộ đủ rồi.” Trần Văn Thức bực tức đập bàn quát: “Tao cho mày một phút đồng hồ, nếu mày không nói thì tao sẽ đánh cho tới khi mày nói thì thôi.”

“Gấp gáp gì chứ? Tôi có nói là sẽ không nói cho anh biết sao?” Bùi Nguyên Mính mim cười rồi sau đó khẽ vỗ vỗ tay.

Cùng lúc đó, có tiếng bước chân liên tiếp dồn dập truyền đến. Chỉ trong nháy mắt đã có ít nhất hơn trăm người từ bốn phương tám hướng ào đến vây kín mít nơi này lại.

Xem ra hơn hai mươi tên đàn em của Trần Văn Thức không thể so với hơn trăm người đang vây quanh chỗ này.

Sắc mặt của Trần Văn Thức biến đổi không ngừng. Những người này từ đầu chui ra vậy?

Lúc này, Ngô Kim Hổ mới từ trong đám người từ từ bước ra.

Vừa nhìn thấy gương mặt của Ngô Kim Hồ thì Trần Văn Thức liền vặn hỏi: “Ngô Kim Hổ, anh định làm gì? Đây đều là người của anh sao?” “Trần Văn Thức, xem ra đầu óc của anh bị úng nước thật rồi, ai anh cũng dám chọc phải không?”

“Anh tính nói gì chứ?” Trần Văn Thức nhìn Ngô Kim Hổ với vẻ mặt khó hiểu. Hắn làm khó nhà họ Trịnh vì có mối quan hệ với Trịnh Chỉ Dụng. Lẽ nào Trịnh Chỉ Dụng lại liên kết với Ngô Kim Hổ để hại hắn sao? Nhưng như vậy thì có lợi gì cho Trịnh Chí Dụng chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui