Chàng Rể Quyền Thế

Vẻ mặt của Vân Ngọc Hạ lạnh lùng, tay phải vung lên, một vùng ánh sáng bạc đung đưa giữa các ngón tay, đây là một miếng ngân sa, trực tiếp bao phủ mười mấy người đàn ông mặc âu phục kia.

Mùi hương đặc biệt lan tràn ra, đồng thời còn mang theo hơi thở có tính ăn mòn, khiến tân khách có mặt ở đây đều lùi về sau theo bản năng. Mà mười mấy cao thủ của nhà họ Trầm mới nhào tới bên cạnh

Vân Ngọc Hạ, cả đảm đều toàn thân chấn động, mắt mũi miệng đều chảy máu, vẻ mặt khó có thể tin xụi lơ trên đất.

Rất rõ ràng, mười mấy người này là chính thống chân chính của nhà họ Trầm, đại cao thủ của nhà họ Trầm, nhưng lúc đối mặt với Vẫn Ngọc Hạ không có lực đánh trả.

Khúng bo!

Chỉ có thể nói thực lực của Vân Ngọc Hạ quá khủng bố rồi. Lúc không có ai chú ý, Bùi Nguyên Minh lùi về sau vài bước, ngăn cản Hạ Vân ở phía sau, hơi híp mắt. không thể không thừa nhận, Vân Ngọc Hạ đúng là có bản lĩnh, chẳng trách nhà họ Trầm kiêng kỵ bà ta như vậy.

Nhưng mà... Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Trầm Thiên

Ân đứng yên như núi, vẻ mặt lạnh nhạt. Đường đường là người giàu nhất Giang Nam, sẽ thật sự kết thúc như vậy sao?

Lúc này vẻ mặt mẹ Hạ trong veo mà lạnh lùng. "Giết bà ta!”

Chỉ trong nháy mắt, lại có mấy chục tinh nhuệ của nhà họ Trầm xông ra.

Chẳng qua những người này giống như gà đất cho sánh ở trước mặt Vân Ngọc Hạ, căn bản không có biện pháp tạo thành thương tổn đối với bà ta

Vân Ngọc Hạ chỉ nhẹ nhàng ra tay mà thôi, chỉ thấy đám người gọi là tinh nhuệ của nhà họ Trầm đều xụi lơ trên đất.

Rất nhanh, trong đại sảnh, tinh nhuệ của nhà họ Trầm cơ bản đã mất đi sức chiến đấu Cảnh tượng này khiến sắc mặt đám tân khách ở đây đều trắng bệch, không ít danh viện bà chủ đều bị dọa ngất.

Bùi Nguyên Minh nháy mắt ra hiệu với Tân Ý Hàm, ý bảo cô ta tạm thời đừng để ý tới Vân Cảnh Nam đã nửa tàn phế, mà đi bảo vệ đám người Lâm Khang Dụ.

Hiện giờ Thanh Hư đạo trưởng đã cơ bản mất đi sức chiến đầu, tuy đảm người Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni đều có chút thân thủ, nhưng đối mặt với Vân Ngọc Hạ, hơn phân nửa không có lực đánh trả. “Tổng giám đốc Bùi, ông ngoại tôi

Tuy Hạ Vân ở phía sau Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này vẻ mặt lo lắng.

Bùi Nguyễn Minh khẽ nhíu mày, vừa định nói gì đó, thì thấy

Trầm Thiên Ân nhìn qua, nở nụ cười nói: “Cậu Bùi, mong cậu bảo vệ tốt đứa cháu gái bảo bối này của tôi." “Còn người phụ nữ này, vẫn nên để tôi tự mình ra tay thì hơn.

Giọng nói vừa ngừng, Trầm Thiên Ân để hai tay ở sau lưng đứng dậy, tuy thân thể nhỏ gầy, nhưng cả người mang theo khi thể vô tận. “Cái gì?”

Mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Theo lời đồn, Trầm Thiên Ân đã ngồi trên xe lăn mấy tháng, nhưng mà bây giờ ông ta có thể đứng dậy?

Không chỉ mọi người kinh hãi, người nhà họ Trâm ở đây cũng đều hoảng sợ.

Vân Ngọc Hạ lại càng hơi híp mắt, vẻ mặt rét lạnh.

Vẻ mặt Trầm Tú Tùng nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Ba, ba đây là "

Rất rõ ràng, ngay cả vị sếp thứ hai ở thủ đô, đều không thể ngờ tới ba ruột mình vẫn luôn giả bệnh. Ông ta chẳng những không suy yếu giống như lời đồn, hơn nữa lúc đứng dậy, tinh khi thân càng mạnh hơn trước. Bùi Nguyễn Minh nhìn thấy cảnh này, thở dài một hơi,

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Thiên Ân, anh đã cảm nhận được người giàu số một Giang Nam này còn chưa tới lúc chết. không thể ngờ tới ông cụ này có thể nhẫn nhịn như vậy, trơ mắt nhìn Vân Ngọc Hạ giết nhiều người nhà họ Trầm như thế, ông ta mới đứng dậy. Vân Ngọc Hạ nhíu mày, một lát sau trầm giọng nói: “Trầm Thiên Ân, ông không bị phế bỏ à?”

Trầm Thiên Ân tùy ý lấy một lọ thuốc mang theo bên người ra, sau đó đổ từng viên thuốc xuống đất: "Nếu bà muốn dựa vào những độc dược mãn tính này khiến tôi chậm rãi tê liệt, như vậy chỉ sợ khiến bà thất vọng rồi... “Bởi vì, ngay từ lúc đầu tôi đã không uống

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui