Chàng Rể Quyền Thế

“Tên kia, vậy mà cậu dám đánh lén tôi khiến tôi bị thương! Cậu có biết tôi là ai không?”

“Cậu biết sư phụ tôi là ai không?”

Lúc này đại sư Đoạt Mệnh nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Tuy anh ta ăn chút thiệt thòi, nhưng anh ta tự nhận thực lực của mình vô địch, Bùi Nguyên Minh chỉ đánh lén mới chiếm được chút tiện nghi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, sư phụ anh ta là một trong những thánh tăng ở Thiên Trúc, cho nên anh ta tự cảm thấy, Bùi Nguyên Minh căn bản không có thực lực đấu lại anh taI Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh là ai! Sư phụ anh là ai có liên quan gì tới tôi?”

“Tôi chỉ biết rằng, làm người của tôi bị thương, phải trả giá thật nhiều: “Đừng nói là anh, cho dù sư phụ của anh tới đây, chỉ cần ông ta dám đắc tội tôi, tôi cũng giãm ông ta thành chói”

“Ôi ôi ôi ôi!" Lúc này đại sư Đoạt Mệnh cười mỉa: “Có gan, cậu đúng là có can đảm lắm!”

“Đợi tôi gọi sư phụ tôi tới đây, cậu sẽ biết hai chữ hối hận viết như thế nào!”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu sư phụ tôi tới đây, không chỉ cậu phải chết, cả nhà cậu cũng phải chết!”

“Đừng nói là nhà họ Chân ở thủ đô không bảo vệ được cậu!”

“Cho dù là tổng giáo đầu trong truyền thuyết của Đại Hạ các cậu cũng không bảo vệ được cậu!”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu năm đó không phải sư phụ tôi bế quan khổ tu, còn chưa xuất quan, tổng giáo đầu của Đại Hạ các cậu có tư cách gì kêu gào với Thiên Trúc chúng tôi?”

“Lấy được một chút thắng lợi không quan trọng, người Đại Hạ các cậu cho rằng mình vô địch thiên hạ?”

“Thực ra ở trong mắt người Thiên Trúc chúng tôi, các người ngay cả rắm cũng không phải”

Nghe những lời đại sư Đoạt Mệnh nói, trong lòng hai chị em Miyamoto Sakura đều thấp thỏm, vẻ mặt không đành lòng nhìn tiếp.

Đại sư Đoạt Mệnh không nói những lời này, có lẽ còn có đường sống.

Nhưng làm ra vẻ trước mặt Bùi Nguyên Minh như vậy, đây là tự tìm đường chết mài! Đám người đàn ông tai to mặt lớn nghe những lời đại sư Đoạt Mệnh nói, cả đám đều lộ vẻ đắc ý.

Giống như đại sư Đoạt Mệnh làm ra vẻ như vậy, bọn họ cũng có vinh quang.

“Người khinh miệt Đại Hạ tôi, chết!”

Trong đôi mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên chút ánh sao, chỉ trong nháy mắt anh bước ra nửa bước, đi thẳng tới trước mặt đại sư Đoạt Mệnh.

Sau đó Bùi Nguyên Minh lại tát một cái.

“Cái gì?”

Sắc mặt đại sư Đoạt Mệnh thay đổi lớn, không thể ngờ tới tốc độ của Bùi Nguyên Minh nhanh hơn trước vài phần.

Anh ta lùi về phía sau theo bản năng, muốn tránh một kích này của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà vô dụng, cho dù lúc này đại sư Đoạt Mệnh dùng toàn lực ứng phó, nhưng vẫn không có biện pháp tránh thoát một chưởng vô cùng nhẹ nhàng này của Bùi Nguyên Minh.

Hay là nói, trên thế giới này căn bản không có người có thể ngăn được một chưởng này, cũng không có người có thể tránh đi một chưởng này.

“Bốp..."

Một tiếng vang thật lớn, một cái tát này của Bùi Nguyên Minh đánh lên mặt đối phương một lần nữa.

Một dòng khí dũng mãnh nhập vào trong cơ thể đại sư Đoạt Mệnh, trực tiếp đánh tan kinh mạch của anh ta, đánh tan đan điền của anh ta.

“Phụt..”

Bây giờ đại sư Đoạt Mệnh bay ngược về sau, lúc rơi xuống mặt đất máu tươi chảy ra lênh láng.

Nhưng mà cùng lúc đó, một loại cảm giác suy yếu vô lực xuất hiện từ trên xuống dưới toàn thân anh ta.

Anh ta vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng giống như bị bệnh thoái hóa xương, làm thế nào cũng không dậy nổi.

Lúc này đại sư Đoạt Mệnh không còn hung hãn ương ngạnh bùng nổ trời đất nữa, mà vẻ mặt hoảng sợ nói: “Cậu...

Cậu...”

“Cậu đã làm gì tôi?”

Bùi Nguyên Minh nhận lấy khăn tay Tần Ý Hàm đưa qua, vừa chà lau ngón tay, vừa thản nhiên nói: “Không làm gì, phế đi đan điền của anh, chặt đứt kinh mạch của anh mà thôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui