Chàng Rể Quyền Thế


Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: "Anh sai rồi, tôi tới đây là vì đảm bảo bà ta nhất định sẽ chết, còn chết ở trong tay các anh”

*Chỉ như vậy, sau này nhà họ Trịnh mới không có người gây cản trở cho tôi.” “Đương nhiên, sau khi bà ta chết đi, tôi cũng sẽ giết các người, như vậy sẽ không có ai biết chuyện xảy ra ở nơi này nữa" "Tất cả mọi người sẽ coi tôi là anh hùng bảo thủ giúp mẹ vợ”.
“Tuyết Dương cũng sẽ kích động, nói không chừng lại động phòng với tôi” “Nhanh lên, tôi đã sốt ruột lắm rồi!” Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh kích động, giống như ước gì người đàn ông mặt chữ điền kia nhanh chóng ra tay đi.
Người đàn ông mặt chữ điền hơi sửng sốt, chần chừ nói: “Bùi Nguyên Minh, anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời anh nói sao?" “Tôi từng xem tài liệu về anh, anh.” “Vô liêm sỉ! Khốn nạn! Tên ăn cơm nhão này! Cậu tội đáng chết trăm ngàn lần!"

Thanh Linh căn bản không cho hai người thời gian trao đổi, mà lớn tiếng quát mắng: "Sao lúc trước mắt tôi lại bị mù, để con gái tôi gả cho con sói mắt trắng như vậy?"

"Tôi nói cho cậu biết, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu đâu!”.
“Tôi thề với trời, nhất định phải khiến cậu ly hôn với Tuyết Dương!”

Lúc này Thanh Linh giương nanh múa vuốt, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng như ước gì có thể ăn sống nuốt tươi Bùi Nguyên Minh.

Người đàn ông mặt chữ điền nheo mắt, anh ta cảm nhận được, Thanh Linh thực sự hận Bùi Nguyễn Minh thấu xương.
Mà Bùi Nguyễn Minh cũng không thích người mẹ vợ này như vậy.
Thể thì cái gọi là con tin căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.

Nhưng mà mọi chuyện phát triển tới bước này, người đàn ông mặt chữ điền không có khả năng dễ tin chuyện này, mà nắm chặt lấy sinh tử của Thanh Linh.

“Bùi Nguyễn Minh, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, ba giây cuối cùng, lại không phể đi hai tay của mình, bà ta nhất định phải chết đấy!”

Sau khi nói xong, dao găm trong tay người đàn ông mặt chữ điền này dùng lực đè xuống cổ Thanh Linh, nhất thời máu tươi vẩy ra một lần nữa.

Lúc dao găm sắt cắt vỡ khí quản của Thanh Linh, bà ta kêu thảm thiết một tiếng, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, đau đớn tới mức khiến bà ta căn bản không còn sức lực để mắng chửi.

“Các người cùng tiến lên đi”.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, bước ra nửa bước, dao bổ dưa hấu trong tay quét ngang.
Sắc mặt bốn người đàn ông cầm súng lập tức thay đổi, cả đám nhanh chóng bóp cò.
"Pång pång pång..." Viên đạn chì bắn ra, nhưng Bùi Nguyễn Minh nhanh chóng tránh đi, trực tiếp nhào tới chỗ bọn họ.
Người đàn ông mặt chữ điền gào to: "Giết anh ta, nhanh”.

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

Giọng nói còn chưa nói xong, đao mang trong tay Bùi Nguyễn Minh lóe lên, chỉ thấy bốn người đàn ông kia bay ngược về sau, trên yết hầu có máu loãng chảy ra.

Một đảm ô hợp này, sao có thể là đối thủ của Bùi Nguyễn Minh?

Thanh Linh cũng rung động không thôi, rõ ràng là không thể ngờ tới Bùi Nguyễn Minh vẫn luôn chỉ biết ăn cơm nhão sẽ có thân thủ tốt như vậy.

Nhưng trong đầu bà ta nhanh chóng xuất hiện khinh thường, một tên ở rể đánh nhau giỏi thì thế nào chứ?

Mình tát một cái, không phải là anh sẽ quỳ xuống nhận lỗi sao? | Bùi Nguyên Minh không để ý tới tâm tư của Thanh Linh, mà thân thể chớp lóe, xông thẳng tới trước người Thanh Linh và người đàn ông mặt chữ điền kia.

“Họ Bùi, đi chết đi!"

Người đàn ông mặt chữ điền nheo mắt lại, tay trái nhấc lên, một khẩu súng cản ngắn đã sớm mở chốt an toàn lộ ra, trực tiếp phun ra ảnh lửa.

"Pång..." Viên đạn chỉ tung tóe mà ra, sát ý nghiêm nghị, đây là tản đạn.
Thân thể Bùi Nguyên Minh lùi về sau, điên cuồng lăn ở phía sau, viên đạn chì tùy ý bắn phá chỗ anh mới đứng thành cái hầm.
“Chúng ta cùng nhau lên đường đi!" Nhìn thấy thân thủ của Bùi Nguyễn Minh, trong lòng người đàn ông mặt chữ điền kia tràn ngập sợ hãi.

- -----------------

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui