Chàng Rể Quyền Thế


Thế nhưng làm sao Hoàng Cảnh Thụ cũng không nghĩ đến, một người luôn có thể đi ngang trong chính giữa giới thượng lưu như anh ta, dẫn theo một đám người, còn mang theo cả súng, chẳng những không cách nào trấn áp một người đàn ông đến từ trong nước còn bị thằng cha này tát liên tiếp, phải một cái, trái một cái khiến cho mặt mũi anh ta bầm dập?
Chuyện như thế, chú có thể nhịn được nhưng thím không nhịn được.

Nếu như Hoàng Cảnh Thụ anh ta không nổi giận, nếu như anh ta không lấy lại danh dự, sao có thể cho mình một lẽ phải.

Làm sao có thể cho Hứa Tuyết Kỳ một lẽ phải?
Lúc này mười mấy cấp dưới của anh ta cũng đều mang theo khí thế hung hăng đi lên, chốt an toàn nhanh chóng được mở ra, dự định trực tiếp bóp cò.

Lúc này Bùi Nguyên Minh lấy khăn tay bắt đầu lau tay mình, vừa lau vừa thản nhiên nói.

“Hoàng Cảnh Thụ đúng không? Anh muốn giúp người ta ra mặt, tôi không trách anh”
“Thế nhưng trước khi chết, nói cho cùng cũng nên biết là ai đánh mặt của anh đúng không? Bây giờ tôi cho phép anh gọi điện thoại cho Đổng Hoài An, sau đó nhìn xem anh còn muốn ăn thua đủ với tôi nữa hay không? Có muốn vì người phụ nữ này mà đắc tội tội không? Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
"Thằng chó, tên khốn!”.

| “Cô Đổng là người mà mày có thể gọi sao?” Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, Hoàng Cảnh Thụ giận điên lên.

“Một tên vô danh tiểu tốt như mày lại dám kêu gào với tao? Còn bảo tạo gọi điện thoại cho cô Đổng? Mày xứng à?”.

Cấp độ của Hoàng Cảnh Thụ vẫn còn hơi thấp một chút, cho nên anh ta cũng không biết những ngày này ba chữ Bùi Nguyên Minh ở Cảng Thành đại biểu cho cái gì.

Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt lấy điện thoại ra bẩm một dãy số, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Hoàng Cảnh Thụ, thản nhiên nói.

“Nào, anh nói cho Đồng Hoài An biết bây giờ anh chuẩn bị để cho người ta loạn súng bắn chết Bùi Nguyên Minh tôi đi”.

Vốn dĩ vẻ mặt Hoàng Cảnh Thụ không chút để ý, thế nhưng khi nhìn thấy dãy số trên điện thoại Bùi Nguyên Minh, sắc mặt anh ta thay đổi.

Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Số điện thoại di động của Đổng Hoài An.

Tuy Đông Hoài An không phải người đứng đầu của cục cảnh sát Cảng Thành, nhưng mỗi người đều biết ba của cô ta là người đứng đầu Cảng Thành.

Trong nội bộ cảnh sát Cảng Thành, thân phận và địa vị của Đổng Hoài An tuyệt đối không thấp.

Số điện thoại của cô ta cũng không có mấy người biết, hiện tại thằng cha này thế mà có thể bấm số điện thoại của Đổng Hoài An.

Vào lúc này đây, sắc mặt Hoàng Cảnh Thụ thay đổi.

Đing đóng đing.

Một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo.

“Alo”
Cả người Hoàng Cảnh Thụ chấn động, vô thức cầm điện thoại đến góc khuất để nghe.

Chờ sau khi cúp máy, sắc mặt của anh ta trở nên đen thui.

Hứa Tuyết Kỳ không nhịn được cau mày nói.

“Hoàng Cảnh Thụ, anh làm gì thế, nhanh giết chết tên khốn này cho tôi, loạn súng bắn chết anh ta.”
“Rất xin lỗi anh Bùi, là chúng tôi có mắt không trọng, là mắt chó đui mù”.

Lúc này đây Hoàng Cảnh Thụ không nhìn Hứa Tuyết Kỳ mà chính là cho mình hai cái tát.

So với thái độ tức giận và phách lối vừa rồi, hiện tại vẻ mặt Hoàng Cảnh Thụ tràn đầy kiêng kỵ.

Đổng Hoài An chỉ nói một câu, Bùi Nguyên Minh là anh em của ba cô ta, cho dù xảy ra chuyện gì, ba cô ta đều sẽ đứng về phía Bùi Nguyên Minh.

Câu nói này là đủ rồi.

Cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận địa vị gì, nhưng chỉ một Đổng Quốc Đạt cũng khiến Hoàng Cảnh Thụ anh ta không trêu chọc nổi.

Dù sao anh ta cũng kiếm cơm ở đây, đắc tội với nhà họ Hứa, nhiều nhất anh ta sống không quá thoải mái.

Đắc tội với nhà họ Đổng, cuộc sống anh ta không qua nổi.

“Chỉ là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, mong anh Bùi tha thứ cho tôi.” Hoàng Cảnh Thụ vô cùng cung kính, sau đó quay người nhìn qua Hứa Tuyết Kỳ.

“Cô Hứa, vừa rồi Cảng Đốc có nói đây là ân oán cá nhân, người của cục cảnh sát chúng tôi không tham dự vào”
- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui