Chàng Rể Quyền Thế


“Bốp!”
Nguyễn Ngọc Hân không nói nhiều mà trực tiếp tát một bạt tại lên mặt người đàn ông cản đường, lạnh lùng nói: “Đồ chó chết, nói chuyện với tôi như vậy sao?”.

“Lẽ nào anh đã quên bang Nam Dương là do ba gia tộc đứng đầu Nam Dương góp công xây dựng à?” “Nhà họ Nguyễn trước giờ vẫn có tiếng nói ở bang Nam Dương, tôi không thể đến sao?”.

“Tôi đến bang Nam Dương lúc nào còn cần một con chó như anh đến để giúp tôi sắp xếp ư?” “Anh xứng sao?”.

“Hay là bị Dương Huyền Trân nuôi lâu nên đã quên mất rốt cuộc ai mới là chủ của anh?” Vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hân lạnh lùng, còn có cả sát ý không hề che giấu.

Rất rõ ràng, nếu như câu nói tiếp theo của người đàn ông này khiến cô ta khó chịu thì cô ta sẽ trực tiếp giết người.

Dấu bàn tay hiện trên gương mặt của người đàn ông, mí mắt anh ta giật giật, khóe miệng co quắp.

Nhưng mà lúc này anh ta cũng không dám có bất cứ cảm xúc tức giận nào, chỉ có thể khom người mỉm cười nói: “Cô Nguyễn nói đùa”.

“Tất nhiên là tôi biết cô là chủ của tôi”
“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là lúc này đã quá muộn, cô lặn lội đường xa từ Nam Dương đến đây, đáng lẽ ra nên nghỉ ngơi thật tốt”
“Đúng lúc khách sạn Nam Dương vẫn còn phòng tổng thống, chỉ cần ngài cần, có thể đi nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.”
“Bốp!”.

Nguyễn Ngọc Hân lại đưa tay tát thêm một bạt tai.

“Tôi nói muốn đi ngủ lúc nào?”
“Anh dùng thái độ này muốn tôi rời đi, không phải là các người đang làm gì đó không thể để người khác biết đấy chứ?”.

“Một con chó như anh mà còn muốn cản đường tôi?”
“Anh không nên quên rằng tuy Dương Huyền Trân là bang chủ nhưng mà người của những gia tộc chúng tôi đều có tư cách giám sát bang Nam Dương!”
“Hơn nữa nếu như chúng tôi thấy cô ta không vừa mắt, muốn bắt Dương Huyền Trân thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi”.

“Bây giờ nếu đã tới thì tôi tiện đường xử lý luôn hai chuyện!” “Một là tôi muốn hỏi xem cái chết của hai đệ tử nhà họ Nguyễn là như thế nào?” “Dương Huyền Trân không biết báo thù cho bọn họ sao? Không thể đòi lại công bằng sao?” “Thứ hai, tôi nhận được ba gia tộc đứng đầu giao trách nhiệm đến xem tình hình của ông cụ Dương, xem ông ta còn có thể sống được bao lâu nữa”
“Nếu như ông ta sắp chết, vị trí bang chủ bang Nam Dương cũng nên nhường cho nhà họ Nguyễn chúng tôi rồi, về phần ông Dương kia, trực tiếp để cho ông ta chết không đau đớn là được, đừng suốt ngày sống vật vờ như thế, lãng phí dược liệu quý giá của nước Nam Dương chúng ta”.

"Con tiện nhân Dương Huyền Trần kia, vì một lão già tàn phế, mỗi tháng đầu tiêu hao một lược tài lực vật lực lớn của bang Nam Dương, cô ta thật đúng là đáng chết”
- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui