Chàng Rể Quyền Thế

Ngay khi Thanh Linh đang dự định vay Bùi Nguyên Minh thêm gần mười bảy tỉ để tiêu thì lúc này đây một sự kiện lớn đã xảy ra ở sân bay Hải Dương.

Sân bay ở thành phố Hải Dương không có nhiều chuyến bay, hầu hết đều là các chuyến bay từ các thành phố trực thuộc tỉnh.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ âu phục với mái tóc được chải gọn gàng, hai tay để ra sau lưng đứng ở cổng đón khách ở sân bay.

Anh ta không nghịch điện thoại mà cầm trên tay một bó hoa hồng được giấu sau lưng cùng với vẻ mặt lạnh lùng.

Hầu hết tất cả những cô gái đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào anh ta, họ đều bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của anh ta.

Ở thời đại này, thực sự có quá ít người đàn ông nào mà không sử dụng điện thoại khi đến đón người khác, chỉ riêng hành động này thôi cũng có thể mê hoặc hàng nghìn cô gái rồi.

Một lúc sau, cuối cùng cũng có người bước ra khỏi sân bay.

Dẫn đầu là một đám người trong đó tám vệ sĩ mặc âu phục đen đang dẹp hai bên đường, sau đó là một phụ nữ tầm năm mươi tuổi xuất hiện, nhìn qua đã biết là người này rất giàu có, dáng người mảnh mai những vẫn toát lên vẻ quý phái.

Dù đã bước sang tuổi hoa vàng ít bướm” nhưng người phụ nữ này vẫn trang điểm kĩ càng. Trên người khoác lên những bộ đồ bắt kịp xu hướng hiện nay, tất nhiên là không thể thiếu những món trang sức xa xỉ. Cô ta chẳng qua chỉ là đang bước đi thôi nhưng thần thái toát lên thì đầy vẻ cao ngạo, xung quanh cô ta như đang tỏa ra ánh hào quang sáng chói khiến những người lạ xung quanh cũng không dám tới gần.

Bùi Mỹ Hạnh, cô ta chính là một người phụ nữ bí ẩn thuộc thế hệ thứ hai của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng. Trở thành góa phụ khi ở tuổi trung niên, cũng không có đứa con nào bên cạnh.

Có thể nói trong nhà họ Bùi, Bùi Mỹ Hạnh là người không được bố và mẹ yêu thương hay chăm sóc từ khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, cô ta lại rất thông minh và thông thạo trong mọi lĩnh vực, nhất là kinh doanh.

Với sự giúp đỡ của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng, cô ta đã kiếm được rất nhiều tiền, nhờ đó mà cô ta có chút tiếng nói trong nhà họ Bùi.

Đương nhiên, đối với nhà họ Bùi mà nói cô ta chỉ được coi là người ngoài, nhưng đối với những người khác ở Đà Nẵng, thì cô ta thực sự là một mối de dọa!

Giờ phút này, cô ta ngàn dặm xa xôi đến đây cũng chỉ có một mục đích duy nhất, đó là vì tình yêu của cô ta, Giang Văn Huy.

Trước đây, Giang Văn Huy là người chủ động tìm cô ta. Nhưng gần đây anh ta cầu xin cô ta rất nhiều lần, anh ta mong muốn là cô ta có thể đến thành phố Hải Dương để giúp đỡ anh ta, bởi vì anh ta đang gặp khó khăn.

Trong hoàn cảnh này, Bùi Mỹ Hạnh dù thế nào cũng sẽ đến, vì đây là người đàn ông mà cô ta cảm thấy yêu thương nhất.

Nhìn thấy cô ta bước ra, Giang Văn Huy hai tay giấu hoa sau lưng ánh mắt sáng ngời bước nhanh về phía trước.Anh ta mặc kệ những ánh mắt khác lạ của những người xung quanh, đưa bó hoa cho Bùi Mỹ Hạnh, nhẹ nhàng nói:

“Em yêu, cuối cùng em cũng đến rồi. Em xinh đẹp như những bông hoa vậy, em muốn giết chết anh sao?”

Khi nghe được câu nói này, một số cô gái nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên. Họ không thể tưởng tượng rằng có người đàn ông vừa đẹp trai, sáng lạn như những viên kim cương, lại có thể nói ra được những câu ngọt ngào khiến sỏi đá cũng phải mềm ra như vậy được.

Bùi Mỹ Hạnh mỉm cười cầm lấy đóa hoa. Tuy rằng, đối với cô ta vật chất không có ý nghĩa gì nhưng ít nhất cũng cho thấy người đàn ông này hiện tại vẫn phải nhún nhường trước mặt cô ta:

“Em yêu, em có biết là anh vẫn luôn chờ đợi em không? Em có biết thành phố Hải Dương đã bắt đầu xuất hiện những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn. Nếu không có em hỗ trợ, anh thực sự sẽ bị uy hiếp đến chết!” Giang Văn Huy nói với vẻ mặt sợ hãi.

Bùi Mỹ Hạnh nghe được những lời này cảm thấy có chút đau lòng, cô ta vươn tay xoa xoa mặt của anh, mỉm cười nói:

“Đừng lo lắng, lần này em tới đây là để giúp đỡ anh. Chỉ cần đêm nay anh hầu hạ em thoải mái thì anh muốn gì cũng được.”

Giang Văn Huy nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, hai mắt tối sầm lại nhưng vẫn cố mỉm cười nói:

“Em yêu, anh đã đặt một vị trí đặc biệt trong nhà hàng tây của khách sạn Hải Dương. Hay là chúng ta đến dùng bữa trước. ” %3D

“Không cần…”

Bùi Mỹ Hạnh cười: “Đã nửa tháng không gặp anh, em rất nhớ anh, về

thẳng biệt thự của em đi.”

Người như Bùi Mỹ Hạnh khẳng định phải có rất nhiều công ty riêng ở khắp thành phố Đà Nẵng này. Bây giờ cô ta chỉ nóng lòng muốn đến biệt thự, chỉ muốn được Giang Văn Huy hầu hạ.

Giang Văn Huy khóc thầm trong lòng, lúc này anh ta cũng không dám nói lời từ chối, anh ta thầm lau nước mắt rồi nói:

“Bé con, không có em ở bên cạnh, anh thật sự không nghĩ tới ăn uống. Thậm chí không thể yên tâm ngủ được. Nhưng anh là đàn ông, anh cần có công việc riêng của mình, không thể buông bỏ mọi thứ mà đi theo em được…

“Em yêu, đợi đến khi anh giải quyết hết mọi việc một cách êm xuôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ thực sự ở bên nhau…”

Anh ta biểu lộ vẻ mặt đầy hi vọng, giống như giấc mộng này đang diễn ra ngay trước mặt anh ta vậy.

“Em biết, ngày mai bắt đầu đi. Đầu tiên, em sẽ giúp anh có được thứ mà anh muốn nhất. Chỉ cần có thứ đó, sẽ có thể khiến anh có thể làm mưa làm gió ở thành phố Hải Dương này…”

Bùi Mỹ Hạnh cười.

“Em yêu, thứ đó là gì?”

Giang Văn Huy kích động hỏi.

“Công ty đầu tư Bùi Thị…” Bùi Mỹ Hạnh khẽ nhếch môi nói, giọng nói lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui