Chàng Rể Quyền Thế

Ông già này tên là Trương Đình, là hội trưởng hiệp hội đồ cổ thành phố Hải Dương, hai người đi phía sau ông ta, cô gái kia rõ ràng là Nạp Nhã Lan, còn người đàn ông kia là học sinh của ông ta, Trương Lăng.

Lúc nhìn thấy người này, Bùi Nguyên Minh cũng không quá kinh ngạc, dù sao thanh danh của Trương Đình trong giới đồ cổ thành phố Hải Dương cũng cực kỳ nổi, nên chuyện đến tham dự buổi đánh giá đồ cổ này là điều đương nhiên, mà ông ta lại có quan hệ rất tốt với Nạp Hoàng Chi. Mà người học sinh Trương Lăng của ông ta hình như cũng có vài phần tình ý với Nạp Nhã Lan, từ lúc bước vào đây, lực chú ý của anh ta chưa từng rời khỏi người Nạp Nhã Lan.

Nhưng khi Nạp Nhã Lan nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trên mặt hình như thay đổi rất nhỏ, chuyện này làm cho Trương Lăng hơi sững sờ, lúc ánh mắt anh ta rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh cũng có thêm vài phần cảnh giác.

Mỹ nhân lạnh lùng như Nạp Lan Nhã từ trước tới nay chưa từng thay đổi sắc mặt với một ai, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại dịu dàng hơn khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi không biết xuất hiện từ đâu ra này.

Lúc này không cần giới thiệu, Trương Lăng đã trực tiếp xem Bùi Nguyên Minh là đối thủ cạnh tranh.

Nạp Hoàng Chi đứng lên đi qua nhẹ nhàng bắt tay Trương Đình, cười nói: “Lão già này, cuối cùng ông cũng đã tới rồi, tôi còn tưởng rằng lần này ông không nể mặt tôi chứ.” Trương Đình cười nói: “Nghe nói ông đang kiêm may thư tốt trong phố Hải Dương chúng tôi, nên tôi nhất định phải đến nhìn cho kỹ, nếu như ông Nạp nhìn trúng thì tôi cũng vui vẻ vài ngày đấy.”

“Ối ối ối, là đại cát đại lợi, mắt tôi mờ nhưng cũng không tới nỗi mù đâu.” Nạp Hoàng Chi mắng một tiếng.

Bùi Nguyên Minh thấy cảnh này thì cuối cùng cũng hiểu hai vị nhân vật lớn đều là người có danh tiếng rất cao trong giới đồ cổ giới, chắc là hai tri kỷ rồi, nếu không sao có thể có cách nói chuyện như thế được.

“Cậu chính là nhóc con mà con bé Lan rất xem trọng kia à, nghe nói lần trước cậu còn giám định Phú Xuân núi cư đồ’?” Trương Đình đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh đánh giá tìm tòi vài lần, sau đó mới mở miệng cười nói.

Ông ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường thôi, không có gì lạ, cũng không biết cậu ta rốt cuộc có chỗ nào khiến

Nạp Hoàng Chi coi trọng.

Bùi Nguyên Minh tranh thủ thời gian đứng lên, anh cũng không thể làm chậm trễ nhân vật lớn này được, hơn nữa cho dù không biết thân phận của đối phương, nhưng xuất phát từ thái độ vãn bối tôn kính trưởng bối, nên anh cũng không thể không tôn trọng đối phương.

“Hóa ra là hội trưởng Trương, hội trưởng Trương quá khen rồi, chẳng qua tôi chỉ may mắn thôi.” Bùi Nguyên Minh khiêm tốn mở miệng nói.

“Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng mà có khi khiêm tốn quá cũng trở thành dối trá.” Trương Đình đánh giá Bùi Nguyên Minh một lát, trên mặt vẫn còn chút không thể tin.

Ông ta không nhìn thấy chỗ nào đặc biệt từ trên người Bùi Nguyên Minh, nhưng mấy ngày nay Nạp Hoàng Chi lại thổi người trẻ tuổi này đến trên trời, ông ta không khỏi cảm thấy mình có nghe lầm không.

“Nhóc con, muốn thử mấy chiêu không?” Trương Đình quay đầu nhìn Trương Lăng và Nạp Nhã Lan, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng nói.

Đến bây giờ ông ta vẫn muốn tác hợp Trương Lăng và Nạp Nhã Lan, bởi vì Trương Lăng là học sinh của ông ta, mà giữa hai người cũng có quan hệ với nhau, nếu có thể kết thân được với nhà họ Nạp, dầy cung la chuyện T0i nhà họ Trương.

Nhưng mà Nạp Nhã Lan quá mức ưu tú, sắc mặt không hề thay đổi đổi với người ngoài, nhưng Trương Đình lại hiểu rất rõ Nạp Hoàng Chi, Nạp Hoàng Chi tám phần đã xem nhẹ đứa cháu này rồi. Cho nên bất kể là vì suy nghĩ cho Trương Lăng, hay chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy chỗ lợi hại của người trẻ tuổi này, lúc này Trương Đình cũng muốn thử Bùi Nguyên Minh một chút.

“Hội trưởng Trương nói đùa rồi, tôi đây nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ngài, chuyện đó cũng nhỏ đến mức không đáng nhắc đến.” Bùi Nguyên Minh mim cười uyển chuyển từ chối, anh không ngốc, sao lúc này vẫn không hiểu mình đang gặp chuyện gì chứ?

Nhưng mà trước đó anh đã từ chối lời mời đến ở rể của Nạp Hoàng Chi, lúc này tất nhiên cũng không muốn bị kéo vào vũng nước đục tranh giành lẫn nhau này.

“Nhóc con, không phải cậu xem thường tôi, cảm thấy thứ tôi lấy ra không đáng để lọt vào mắt thần của cậu đúng không?” Trương Đình trực tiếp ngồi đối diện Bùi Nguyên Minh, mỉm cười mở miệng nói.

Bùi Nguyên Minh cực kỳ bất đắc dĩ, đã nói đến mức này rồi, nếu như anh lại tiếp tục từ chối thì sẽ đắc tội Trương Đình.

Mà người ta cũng không có ác ý gì, chẳng qua chỉ tò mò chút thôi, nếu anh lại tiếp tục từ chối e rằng sẽ đắc tội với người ta.

Mặc dù anh cũng không sợ đắc tội với Trương Đình, nhưng vấn đề là nhiều lúc nhiều bạn còn hơn là nhiều kẻ thù.

Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “hội trưởng Trương, chuẩn bị tới buổi đánh giá đồ cổ rồi, không bằng chúng tham gia vào buổi đánh giá đồ cổ, sau đó hội trưởng Trương bí mật chỉ dạy tôi một chút?”

Trương Đình nhìn đồng hồ một giây, sau đó nói: “Còn hơn hai mươi phút, được đấy.”

Lúc này, Trương Lăng đứng đằng sau không hề mở miệng bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Anh này, nêu như anh khong muon la | gia gild vật thì nói thẳng là được, sao cứ phải vòng vo kiếm cớ nhiều thể làm gì”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui