Chàng Rể Quyền Thế

Nếu Bùi Nguyên Minh ở đây lúc này, anh có thể nhận ra người đang củi đầu xuống lúc này đúng là Bùi Lệ Trân.

Bùi Lệ Trân người được mệnh danh là hô mưa gọi gió ở Đà Nẵng, giờ đã mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán không ngừng rơi xuống, làm nhòe đi lớp trang điểm tinh xảo trên mặt bà.

Trước mặt bà ấy chưa đầy mười mét, một người đàn ông mặc bộ đồ thời nhà Đường, khuôn mặt tuấn tú, trông dáng vẻ nhiều nhất là hai mươi lăm tuổi, đang đánh cờ.

Anh ta cùng lúc phụ trách cả quân đen lẫn quân trắng, trên bàn cờ đánh hăng đến chảy ròng ròng.

Trong sảnh vắng vẻ, chỉ có giọng nói có máu mặt thỉnh thoảng vang lên,

Bùi Lệ Trân tuy rằng cả người đang run lên, nhưng cũng không dám phát ra tiếng. Nửa giờ sau, “bốc” một tiếng, quân cờ cuối cùng rơi xuống, tiếng vụn vỡ lạch cạch phát ra phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, giống như từng viên ngọc lớn nhỏ rơi rớt trên bàn cờ…

“Bốp” một tiếng, Bùi Lệ Trân trực tiếp quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn không dám thở mạnh.

Khi tất cả tiếng động trong đại sảnh đều biến mất, Bùi Lệ Trân dập đầu xuống đất, run giọng nói: “Cậu chủ, tôi làm chưa tốt, xin cậu chủ trách phạt!”

Người đàn ông ngồi trên giường La Hán đứng dậy, giơ tay ra nhìn tay trái của mình, một lúc sau mới khẽ nói: “Bà gặp được người đó chưa?” “Tôi đã gặp rồi!” Bùi Lệ Trân đáp.

“Như thế nào?”

“Thâm sâu khó lường..” Bùi Lệ Trân cân nhắc hồi lâu mới chậm rãi thốt ra mấy chữ này.

“Thâm sâu khó lường ư? Ở Đà Nẵng cũng không có bao nhiêu người có thể khiến bà đánh giá như vậy …” Người đàn ông kia khẽ cười.

“Vậy so với tôi thì sao?”

Nhất thời lưng áo Bùi Lệ Trân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bà rùng mình một hồi rồi mới nói nhỏ: “Một con kiến bé nhỏ dưới đất sao có thể so được với rồng trên trời!” /

“Vả miệng.” Người đàn ông lãnh đạm nói.

Bùi Lệ Trân không dám nói thêm mấy lời thừa thãi, tự mình giơ tay lên vả “bép bép” mấy cái bạt tai thật mạnh khiến miệng bà ta sưng vù lên, nhưng bà ta không dám dừng lại nếu người đàn ông kia chưa lên tiếng.

Một lúc sau, người đàn ông phất tay ra hiệu cho Bùi Lệ Trân dừng lại, lúc này hắn mới nhoẻn miệng cười: “Người cô đáng kính của tôi ơi, bà có biết tại sao tôi bảo bà vả miệng không?”

“Tôi… tôi không xứng, tôi không biết!” Bùi Lệ Trân run lên.

“Bùi Nguyên Minh, cho dù anh ta có hàng trăm thứ không phải, thì cũng là máu mủ của nhà họ Bùi chúng ta ở Đà Nẵng, cũng là anh cả của Bùi Văn Kiên tôi. Bà dám bảo anh ta là con kiến, khác gì ám chỉ tôi cũng là một con kiến?” Bùi Văn Kiên nhẹ nhàng nói.

“Tôi không dám! Có đánh chết tôi cũng không dám!” Bùi Lệ Trân không ngừng dập đầu, máu trên trán tứa ra chảy ròng ròng. “Bà dám! Hơn nữa còn ‘rất dám’ là đằng khác.” Bùi Văn Kiên mỉm cười.

“Thôi đủ rồi, đứng lên đi. Nếu đã bảo bà đến thành phố Hải, thì tôi cũng không trách ý của bà.”

“Bà nói thật cho tôi biết. Người anh cả đó của tôi, hiện tại so với tôi thì như thế nào…” Bùi Lệ Trân run bẩy bẩy đứng lên, nhìn vẻ mặt của Bùi Văn Kiên, cho dù

có sợ hãi, thì lúc này cũng phải run giọng: “Tôi chỉ có tiếp xúc với cậu ta một lần, nhưng tôi có cảm giác cậu ta dường như còn đáng sợ hơn so với năm đó, chỉ có hơn, chứ không hề thua kém…”

“Chỉ có hơn, chứ không kém..”

Sau một hồi suy nghĩ, Bùi Văn Kiên khẽ cười, “Không sai, như thế này mới thú vị…”

“Người anh cả này của tôi luôn là một kẻ thích nằm gai nếm mật. Nếu thực sự cho rằng anh ta đã mai danh ẩn tích suốt ba năm giống như lời mọi người nói, vậy thì quá xem thường anh ta rồi!”

“Ba năm không gáy, bỗng bất thình lình gáy một tiếng, đấy mới chính là anh ta…”

Bùi Văn Kiên trên mặt đậm ý cười, tiếp tục: “Vậy bà nghĩ, chúng ta nên xử lý anh ta như thế nào?”

“Tôi… không dám nói…”

“Nói đi…”

“Bùi Nguyên Minh… gần như không có điểm yếu. Có lẽ, nhắm vào vợ con của anh ta, là cách tốt nhất.” %3D

Bùi Lệ Trân nói xong câu này, bắt đầu rùng mình.

“Ra tay với chị dâu của mình ư?” Bùi Văn Kiên cười lạnh.

“Bà nghĩ rằng tôi là kẻ không biết liêm sỉ như vậy hả?”

“Tôi không dám!” Bùi Lệ Trân lại quỳ xuống, mồ hôi nhễ nhại.

Từ trước đến nay bà luôn cảm nhận được cái gì gọi là “gần vua như gần cop”.

“Anh hai, những người làm nên chuyện lớn trước giờ đều không chú ý việc vặt vãnh, cô mình nói không sai đâu.”

Lúc này, một giọng nói lanh lẽo vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui