Chàng Rể Quyền Thế

Bùi Nguyên Minh đang định nói tiếp nhưng lúc này Trịnh Chí Dụng thật sự không nhịn được nữa, anh ta vỗ mạnh vào bàn rồi lấy tay chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà chửi: “Mày cho rằng bản thân có tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện? Ông nội đã đưa ra quyết định rồi, mày chỉ là một thằng con rể đến ở nhờ thôi, mày chẳng có tư cách gì mà phải đòi hỏi cả?”

Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Trịnh Chí Dụng, anh có phải là kẻ ngốc hay không vậy? Tôi đây là đang nhắc nhở anh trước khi quyết định mọi chuyện hãy đi xem hợp đồng đã ký hồi đó đã rồi hẵng nói tiếp!”

“Công ty đầu tư Bùi thị không phải là chó mèo ở ven đường. Đây không phải là nơi các người thích thì đầu tư, không thích thì bán có được không? Anh thật sự cho rằng bản thân đã trèo lên được vị trí cao là có thể nhảy nhót trước mặt Bùi thị hay sao?”

“Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao anh còn không thể làm rõ những chuyện này rồi kết luận ngay tại đây và chấp hành nó. Loại phế vật như anh rốt cuộc làm sao mà có đủ tư cách để làm phó tổng giám đốc nhà họ Trịnh nhỉ.” “Tôi đã nói rồi!”

Trịnh Chí Dụng ngay lập tức bị kích thích bởi những lời nói của Bùi Nguyên Minh, anh ta bay giờ muốn ra tay đánh chết cái tên kia. Thế nhưng trước kia anh ta thật sự bị Bùi Nguyên Minh làm cho sợ hãi. Giờ phút này Trịnh Chí Dụng muốn ra tay nhưng lại sợ hãi rụt rè, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Bùi Nguyên Minh nhìn quanh căn phòng một lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên vào người Trịnh Tuấn, anh nói: “Ba, con không phải muốn nghi ngờ ba nhưng ba thì lại không tin tưởng con mình chút nào. Ba không nghĩ rằng nhà họ Bắc đối xử với nhà họ Trịnh của chúng ta rất quá đáng hay sao? Không chỉ hợp tác với họ Trịnh của chúng ta mà còn để chúng ta chiếm 51% cổ phần. Đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống! Ba đã có bao giờ sợ rằng chiếc bánh này không hợp khẩu vị của nhà họ Trịnh không?”

Ý tứ này rất rõ ràng.

Cái gọi là vấn đề hợp tác của nhà họ Bắc và Trịnh chính là đang nói với cho nhà họ Trịnh bọn họ biết rằng họ không thể đến Dương Thành để phát triển. Nhưng làm sao có thể tin được những gì Bùi Nguyên Minh vừa nói? Trịnh Tuấn lúc này lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, tuy rằng dự án hiện tại không nằm trong tay ba, ba cũng không có quyền làm quá phận nhưng ba đảm bảo với khả năng của mình ba sẽ bảo vệ dự án này” Trịnh Tuấn phải nói như vậy vào lúc này, bởi vì nếu ông ta dám nói dự án này có vấn đề gia đình của ông có thể bị xé nát bởi gia đình họ Trịnh. Hơn nữa, mặc dù Trịnh Tuấn có vẻ như đang từ bỏ vào thời điểm này nhưng ông đã sẵn sàng đợi đến lúc buộc Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương li hôn. Sau đó ông sẽ để Trịnh Tuyết Dương kết hôn với Bối Thiếu Long, như vậy có giúp ông ta giành lại quyền lực trong gia đình nhà họ Trịnh.

Đương nhiên ông sẽ không nói những lời này. Trịnh Tùng hiện tại điệu thấp như vậy chẳng qua là để khiến cho Trịnh Tùng cùng Trịnh Chí Dụng cả hai cha con bọn họ cùng nhau bỏ qua ông ta mà thôi.

Có thể vào lúc này Bùi Nguyên Minh đem ông kéo ra khỏi vỏ bọc khiến ông hận anh đến thấu xương nhưng lại chẳng có thể làm được gì cả. Trịnh Chí Dụng chế nhạo nói: “Bùi Nguyên Minh, mày nghe ba vợ của mày nói đi!”

“Mày cứ hỏi cái này rồi lại hỏi cái kia, suy cho cùng mày cũng chỉ đang sợ Trịnh Tuyết Dương mất hết quyền lực tại nhà họ Trịnh khiến cho mày trở thành kẻ bần tiện như xưa mà thôi! Nhưng tao nói cho mày biết, mày sẽ không giờ có cơ hội trở lại đâu! Không bao giờ!”

Khóe miệng Bùi Nguyên Minh gợi lên một đường cong: “Tôi nghĩ anh nên lấy bản hợp đồng đầu tư ra để xem rõ ràng trước khi nói những điều này.” Lúc này, ông cụ Trịnh mới nhíu mày, tức giận nói: “Bùi Nguyên Minh, đừng nói về bản hợp đồng này nữa! Tôi biết rõ nội dung của hợp đồng hơn cậu rất nhiều. Cút ngay cho khuất mắt cho tôi, tôi thấy cậu mà phát ốm!”

Khi nói những câu này, ông cụ Trịnh thậm chí không nhìn Bùi Nguyên Minh lấy một lần. Nếu không phải để đảm bảo rằng Trịnh Thu Hằng có thể kết hôn với Bối Thiếu Long, Trịnh Tuyết Dương không nên đi ra chặn ngang một bước này. Giờ phút này diều duy nhất mà ông cụ Trịnh đang mong ước chính là có thể đem Bùi Nguyên Minh đuổi khỏi nhà họ Trịnh.

Chỉ là Bùi Nguyên Minh lúc này vẫn có giá trị nhất định trong mắt ông cho nên ông mới cưỡng ép bản thân phải thật bình tĩnh. Lúc này, khi chứng kiến cảnh tượng ông cụ Trịnh tức giận vô cùng, ai ai trong nhà họ Trịnh cũng đều có chút hả hê nhìn anh.

Cùng lúc đó, Trịnh Tuấn cũng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh mà quát: “Được rồi! Đừng chỉ vì một phút nhất thời mà náo loạn, mau chóng ngồi xuống đừng làm mất mặt nhà chúng ta như vậy. Mau lên!”

Trịnh Tuyết Dương cũng thở dài nhìn anh: “Bùi Nguyên Minh, đừng nói nhảm nữa, hợp đồng không có vấn đề gì đâu.” Suy cho cùng thì phế vật vẫn mãi là phế vật mà thôi. Nói cả một ngày trời cuối cùng cũng chẳng thể giúp cho cô được bất cứ điều gì cả. Trước sau như một. Thật vô dụng! Cảm nhận ánh mắt của mọi người xung quanh, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn không thay đổi.

“Thôi, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi, Trịnh Tuyết Dương, quản lý chồng của cháu cho tốt, đừng để cậu ta đi làm loạn khắp nơi, nếu không ông sẽ không cung cấp cho cháu mỗi tháng mười triệu rưỡi nữa!”

Ông cụ Trịnh giải quyết vấn đề một cách dứt khoát. Mọi người lúc này đã đứng dậy và chuẩn bị ra về.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui