Chàng Rể Quyền Thế

Lúc này rõ ràng không phải là Trịnh Thu Hằng đang sỉ nhục cô sao? Chuyện này lại thể nào nữa chứ? Người nhà họ Bối quá đáng sợ! Không hổ là gia tộc hàng đầu ở Dương Thành! Bối Hoàng Triết còn chưa phải là người thừa kế, anh ta chẳng qua chỉ là nhân vật râu ria mà thôi.

Nhưng mà một cuộc điện thoại của anh ta làm cho người quản lý của gia tộc Bùi Thị tự mình đưa thư mời tới. Chỉ có thể nói giao thiệp của nhà họ Bối quá cứng? Đà Nẵng ngoại trừ gia tộc Bùi Thị thì gia tộc mạnh nhất chính là nhà họ Bối? Trịnh Tuấn hối hận đến mức xanh ruột.

Tại sao ông ta lại đồng ý với Trịnh Tuyết Dương nói chuyện giúp đồ ăn hại Bùi Nguyên Minh này chứ? Phải nhanh chóng để hai người ly hôn sau đó ông ta xem thử có người con rể tốt nào ở trong danh sách hay không.

Nếu như có con rể tốt giống như cậu chủ nha họ Bối thì đoán chừng ngay cả khi đi ngủ ông ta cũng có thể cười đến mức tỉnh dậy? Cuộc sống sau này mỗi ngày đều có thể ngồi đếm tiền không phải rất tốt sao? Còn cần phải làm gì nữa chứ? Bối Hoàng Triết lại cảm thấy hơi choáng váng. Những người khác không biết quản lý Diệp là nhân vật như thế nào nhưng anh ta lại biết hết sức rõ ràng.

Đừng nói là anh ta xem như Veron anh trai của anh ta, quản lý Diệp muốn mặc xác người nào thì mặc xác ngươi đó.

Khẳng định là đã có người mắc sai lầm rồi. Nhưng quan trọng nhất là anh ta cũng chỉ có thể thừa nhận.

Dù sao thì như vậy anh ta mới càng trở nên uy phong.

Vừa nghĩ đến đây Bối Hoàng Triết mỉm cười: “Ông cụ Trịnh thật là ngại quá, năng lực của tôi có hạn nên chỉ có thể lấy được mười thư mời mà thôi, dù sao thì số người được tham gia bữa tiệc có cấp bậc như thế này.” “Ông cụ Trịnh cười đến nỗi không ngậm được miệng: “Cậu chủ Triết Hoàng Triết khách sáo rôi, cậu tài giỏi như vậy quả thực là ngoài sức tưởng tượng! Nào, tôi mời cậu một ly!”

Thấy thế Bối Hoàng Triết cũng vô cùng khách sáo nói: “Đã như vậy thì mười thư mời này sẽ đưa cho nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh tự mình quyết định ai sẽ đi tham gia bữa tiệc đi” “Được!”

Ông cụ Trịnh nhận một chồng thư mời, khuôn mặt già nua cười đến nỗi sắp lệch sang một bên.

Trừ ông ta ra thì cả nhà Trịnh Tùng và cả nhà Trịnh Thu Hằng đều nhận được thư mời.

Còn lại mấy tấm ông ta đưa cho những thế hệ sau xuất sắc của nhà họ Trịnh.

“Cảm ơn ông!”

“Cảm ơn ông nội!”

Cảm ơn cậu chủ Triết!”

Những người cầm được thư mời đều rối rít cảm ơn, đây chính là đại biểu cho thân phận, biểu tượng của địa vị! Những người có thể cầm thư mời thì sau nay sẽ được đại diện cho nhà họ Trịnh ở Dương Thành.

Mà khi tham gia bữa tiệc này nếu như may mắn thì có thể nhận được sự ưu ái của cậu chủ Minh trong truyền thuyết, chỉ sợ sẽ lên như diều gặp gió Đặc biệt là bây giờ nhà họ Trịnh gia có năm mươi mốt phần trăm cổ phần nằm ở trong tay Bùi Thị, người nào nhà họ Trịnh nhận được sự ưu ái của cậu chủ Minh chẳng phải sẽ có ý nghĩa ngày sau chính là chủ tịch của nhà họ Trịnh sao? Trịnh Chí Dụng đắc ý cầm thư mời lắc lư trước mặt cả nhà Trịnh Tuấn.

Lúc này sắc mặt của cả nhà Trịnh Tuấn rất khó coi im lặng không nói gi.

Vốn dĩ họ tưởng rằng sau khi tới Dương Thành thì cả nhà họ có thể vùng dậy mạnh mẽ.

Không ngờ lại không được như mong muốn, ở trong mắt ông cụ Trịnh cả nhà họ không sánh bằng mấy người thế hệ sau.

Nhưng mà họ cũng chỉ có thể chấp nhận, bởi vì lần này họ thật sự mất thể diện! Đặc biệt là hôm qua Bùi Nguyên Minh đã phá hỏng cơ duyên lớn của nhà họ Trịnh, lúc này có nói gì cũng vô ích.

Lúc này Bùi Nguyên Minh đột nhiên hỏi: “Ông nội, tại sao nhà cháu lại không có thư mời?”

Tất cả mọi người hơi sững sờ.

Một lát sau tất cả mọi người đều cười to. “Ha ha ha, Bùi Nguyên Minh anh quả thực là buồn cười!”

“Anh không nghĩ xem cả nhà anh có tư cách gì cầm thư mời chứ?”

“Anh cũng không nghĩ xem phải làm thế nào để bù đắp lỗi lầm ngày hôm qua lại còn muốn cầm thư mời? Anh xứng sao?”

“Đúng vậy! Anh nghĩ thật là đẹp đấy, dáng vẻ đần độn khiếp nhược như vậy mà còn muốn cầm thư mời?”

Một đám người nhà họ Trịnh đều có vẻ mặt trào phúng.

Đồng thời vẻ mặt nhìn cả nhà Trịnh Tuấn tràn đầy sự thông cảm.

Làm gì có loại người nào đưa tới cửa cho người ta đánh vào mặt như vậy chứ.

Mà bốn người Trịnh Tuyết Dương đã tuyệt vọng ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy sững sờ, họ hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Rất đơn giản, bởi vì thư mời này là đưa cho tôi, chủ yếu là đưa cho ba mẹ vợ của tôi, các người tiện thể cầm mấy tấm mà thôi, bây giờ các người muốn làm gì? Giọng khách át giọng chủ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui