Chàng Rể Quyền Thế

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn mình một cách ngưỡng mộ, đặc biệt là ánh mắt của Trịnh Khánh Vân đang nhìn mình một cách khác lạ thì Tôn Minh Triết hơi ưỡn ngực. Lập tức anh ta đứng lên, cúi đầu khom lưng nói: “Anh Thức, anh đầu trọc ạ. Ba tôi vẫn thường xuyên nhắc đến hai anh, ba tôi còn nói hai người đều là những nhân vật kiệt xuất ạ. Mà các anh là những nhân vật kiệt xuất, sao lại gây khó dễ cho những nhân vật vô danh tiểu tốt như chúng tôi được chứ? Hôm nay xin anh Thức hãy nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này được không ạ? Đành rằng hôm nay là các bạn học của tôi không đúng nhưng tôi xin thay họ xin lỗi anh ạ, tôi sẽ bảo ba tôi làm một bàn tiệc để thiết đãi các vị đại ca được không ạ?”

Nói xong thì Tôn Minh Triết tỏ vẻ đắc ý, mặc dù ba của anh ta làm nghề buôn bán hải sản nhưng chẳng phải có hàng tỉ người giàu có đều đến ăn cơm ở quán nhà anh ta sao?

Cho nên Tôn Minh Triết nghĩ chỉ cần lấy danh nghĩa ba anh ta giơ lên cho họ thấy là đủ rồi.

Trừ phi Trần Văn Thức và tên đầu trọc không ăn cơm, nếu không thì trên con đường mưu sinh của bọn họ cũng phải nể mặt mũi của ba anh ta chứ.

Tự nhiên không khí trở nên im ắng lạ thường.

Lúc này Tôn Minh Triết đã chắp hai tay sau lưng thể hiện một dáng vẻ vĩ đại chuẩn bị nghênh đón ánh mắt ngưỡng mộ của đám học sinh nữ.

Ngược lại Trần Văn Thức hơi đăm chiêu mà đánh giá Tôn Minh Triết, lát sau bỗng phì cười: “Thật là thú vị, bây giờ một tên vô danh tiểu tốt mà lại dám lên mặt trước với tao nữa hả? Đừng nói là mày mà ngay cả ba của mày đến đây cũng đều phải quỳ trước mặt của tao. Mày còn bày đặt kêu tao nế mặt mày hả?

Mày nghĩ mày xứng sao?”

Vừa nói xong thì Trần Văn Thức liền tát cho Tôn Minh Triết một cái khiến anh ta ngã bổ nhào ra đằng trước và bị rụng mất mấy cái răng, còn mặt mũi sưng lên như mặt heo vậy.

Giờ khắc này thì mọi người đều ngẩn tò te, mọi hy vọng của mọi người đều tan thành mây khói.

Vừa mới lúc nãy thôi mọi người đều nghĩ Tôn Minh Triết chính là vị cứu tinh của họ nhưng bây giờ…

“Hu hu hu…”

Giờ phút này mọi người đều tuyệt vọng, có một vài học sinh nữ đã khóc nấc lên, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ dự định đêm nãy sẽ làm hại Trịnh Khánh Vân nhưng lại không thể ngờ được là tự hại chính mình.

“Đều tại cô. Đều tại cô là sao chổi khắc tinh của bọn tôi.” “Đúng, nếu không phải cô không chịu đồng ý với Tôn Minh Triết thì chúng tôi sẽ chịu đến nơi này hay sao?”

“Trịnh Khánh Vân, tôi nói cho cô biết trước là nếu chúng tôi bị làm nhục thì sau khi trở về trường sẽ lan truyền cô là đồ con đi.”

“Hu hu hu…”

Giờ phút này đây mấy học sinh nữ đang tuyệt vọng vừa ngồi khóc vừa lên tiếng chỉ trích Trịnh Khánh Vân, họ không hề thừa nhận lỗi sai của họ.

Mà Trịnh Khánh Vân cũng đang sững sờ, bọn họ dựa vào cái gì mà nói cô ta như vậy chứ? Dựa vào cái gì?

Đó là bởi vì cô ta không chịu đồng ý để Tôn Minh Triết theo đuổi sao? Nếu không phải bọn họ cứ đến bắt cô ta đi qua đây thì Trịnh Khánh Vân đã về nhà từ lâu rồi.

Về nhà ư?

Lúc này Trịnh Khánh Vân lại theo vô thức mà nhìn qua Bùi Nguyên Minh, anh vẫn bắt chéo chân nhìn về phía bọn họ mà không có bất cứ động tĩnh nào. Dưới ánh đèn mờ ảo đó nếu nhìn không kĩ thì sẽ khó có thể nhận ra anh đang ngồi trong này.

“Đồ vô dụng, đồ nhát gan. Nếu đổi lại là anh rể của người khác thì cho dù là một con chó thì cũng sẽ cứu mình rồi. Chỉ có tên con rể vô dụng này vẫn ngồi im như vại mà thôi. Trịnh Khánh Vân thầm nghĩ như thế.

“Nào, đầu tiên hãy đưa cô gái này đến cho anh Thức đi.” Tên đầu trọc chỉ vào Trịnh Khánh Vân cười một cách dâm tặc.

Mấy tên côn đồ lập tức đi tới xoa xoa hai tay vào nhau, có bao nhiêu thô tục thì chúng đều phô ra hết rồi.

“Chết chắc rồi.” Khóe mắt của Trịnh Khánh Vân chảy xuống hai hàng nước mắt, khó mà thoát được kiếp nạn này. Coi như Xong đời rồi.

“Đây là em vợ của tôi, ai dám đụng vào cô ta thì người đó chết. Còn những người khác thì tôi không quan tâm, tùy các người lựa chọn.” Ngay lúc đó trong hàng ghế truyền đến một giọng nói lạnh nhạt nhưng phong thái như khẳng định chắc nịch điều anh vừa nói là đúng sự thật.

Những lời này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong phút chốc mọi người đều hướng mắt về phía hàng ghế sâu nhất trong cùng của căn phòng.

Ở một góc tối, có một bóng dáng đang ngồi trên ghế sô-fa lạnh lùng nhìn chăm chăm vào họ giống như một vị vua đang là nhìn xuống trần gian vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui