Chàng Rể Quyền Thế

Trịnh Tuấn lắc đầu: “Mấy anh em à, hôm nay ăn uống như thế này tôi bao, nhưng mấy món kia thì bỏ đi, tối nay tôi muốn nghe ngóng chút tin tức, các anh ấy, đừng khiến tôi khó xử nữa!”

“Không sao không sao, chơi vài ván thử vận may chút thôi, ông cũng không thua được đâu…”

Một tên lưu manh cười he he nói. “Sao thế? Mấy chuyện ông muốn hỏi các anh đây đều nói cho ông nghe rồi, giờ ông lại muốn trở mặt làm như không quen biết? Không nể mặt mấy anh đây à?”

“Ông Tuấn này! Đã đi chơi thì chơi cho nốt, một người cầm mấy trăm triệu mà ăn mảnh thì tính là gì?” “Thua thì tán tài, còn thắng là do may mắn mà!” “Ha ha ha ha…”

Mọi người đều uống đến say khướt, nói tới nói lui,

Trịnh Tuấn đã bị động lòng. Nhưng mà ông ta vẫn còn chút kiên định, nói: “Được rồi, vậy mọi người đi chơi đi, chẳng qua tôi chỉ đem theo có mấy đồng, chơi hết chúng ta đi…”

“Được được được…”

Rất nhanh, mọi người kề vai sát cánh đi vào một sòng bạc mới mở.

Đi đến nơi này, Trịnh Tuấn quả thật rất hưng phấn, ông ta vốn thích những nơi như thế này, vừa đi vào đây, tâm ma đã xổ lồng mà ra.

Trong phòng khách vip của sòng bạc, một người đàn ông mặc áo hoa, khuôn mặt có mấy phần thanh tú quơ ly rượu vang trong tay, nhìn mấy con ma bài bạc đỏ mặt phía dưới, nở nụ cười: “Trịnh Tuấn cũng tới à?”

“Cậu chủ Bùi à! chuyện cậu đã an bài thì sao lại không được, ở đây thì không, còn bên kia là..” Người quản sòng ưỡn thẳng nghiêm mặt hướng về một hướng nói.

Cậu chủ Bùi này không phải là Bùi Văn Kiên.

Mà là đứa anh lớn trong cặp song sinh nhà họ Bùi kia, cậu Ba nhà họ Bùi Bùi Hạo Nhiên.

Bùi Hạo Nhiên uống một hớp rượu vang, chậm rãi nói: “Cha vợ này của anh cả đúng là đồ con heo…” “Một nhân vật bé nhỏ như vậy không đáng để tôi ra tay, nhưng mà anh hai đã ra lệnh, vậy cũng phải cố mà làm thôi…”

Bùi Hạo Nhiên tỏ vẻ bất đắc dĩ, người nào không biết còn tưởng anh ta bị bắt nạt.

Trên thực tế, trong số song bào thai họ Bùi, Bùi Hạo Nhiên và Bùi Sâm La đều là nhân vật nổi tiếng hung ác.

Mặc dù tứ kiệt nhà họ Bùi là do Bùi Văn Kiên cầm đầu.

Nhưng nếu như ba người còn lại không có bản lĩnh, sao lại có danh xưng tứ kiệt nhà họ Bùi được?

Bùi Văn Kiên chỉ phụ trách quản lý toàn cục của gia tộc mà thôi.

Còn Bùi Hạo Nhiên phụ trách thi hành. Bùi Sâm La quản lý mảng kinh doanh. Bùi Diễm Lan quản lý quân đội.

Trong gia tộc nhà họ Bùi, bốn vị này có quyền hành tối cao, thực chất đã trở thành người cầm quyền. Ngay lúc này, tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên.

Một lát sau, một phụ nữ mặc đồng phục hành nghề tùy ý đi đến.

Lúc nhìn thấy cô ta, những nhân viên đang làm việc khác, bao gồm cả người quản sòng kia đều cung kính hành lễ.

Bùi Diễm Lan ra hiệu cho đám người kia ra ngoài, sau đó mới hào hứng nhìn Bùi Hạo Nhiên một lúc, nói: “Anh ba đang chuẩn bị tự mình ra tay đấy à?”

“Từ trước tới giờ anh ba chỉ để cho tâm phúc của anh ấy ra tay mà thôi…” “Anh không sợ đắc tội với anh cả sao, anh chịu trách nhiệm nổi không đấy?”

Bùi Diễm Lan cười nói rất hồn nhiên, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, lời nói ra lại vô cùng đâm chọc. “Anh không sợ anh hai mượn đao giết người, mượn tay anh cả giải quyết luôn anh sao?”

Bùi Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Bùi Diễm Lan một chút, nói: “Con yêu nữ này, đừng ở đây mê hoặc nhân tâm, cũng đừng thăm dò anh, dù anh hai muốn làm gì anh đều sẽ làm theo…”

“Bởi vì anh ấy là chủ nhà họ Bùi chúng ta…” “Thế Tử Minh ư? Thật là buồn cười, đó chỉ là quá khứ mà thôi, gia tộc nhà họ Bùi đã sớm không còn Thế tử nữa rồi..” “Xem ra anh không nhìn lầm em..”

Sau một khắc, một giọng nói lạnh nhạt truyền ra, sau đó Bùi Văn Kiên mặc áo ngũ thân tay chẽn thong thả đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui