Chàng Rể Quyền Thế

Tuy rằng Nạp Nhã Lan đối với Bùi Nguyên Minh có vài phần thất vọng, nhưng giờ phút này cô ấy cũng không có thẳng thừng đi vạch trần anh, mà lại lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, trước đây tôi không tin tưởng anh nhưng cuối cùng anh đã dùng thực lực của mình để chứng minh là anh đúng.”

“Hiện tại tôi cũng muốn nhìn xem, anh có thể lại một lần nữa chứng minh là mình đúng hay không, chứng minh rằng bản thân anh nói ra được thì anh sẽ làm được!”

Vân Thanh Chí nghe thế cũng chỉ cười ha ha: Nếu như Nhã Lan đã nói như vậy, tôi cũng thật là mong chờ.”

Một khi tổng giám đốc Bùi anh chiếm được toàn bộ nhà họ Bùi, tôi đây nhất định sẽ làm đội trưởng đội bảo vệ của anh, đến lúc đó tổng giám đốc Bùi nhất định phải cho tôi một cơ hội đấy nhé!”

Không nghĩ tới, giờ phút này Bùi Nguyên Minh lại tin đó là sự thật.

Anh đánh giá Vân Thanh Chí từ trên xuống dưới vài lần rồi mới nói: “Được thôi, tuy rằng vóc dáng nhỏ bé của anh thật sự không thích hợp làm đội trưởng đội bảo vệ cho lắm, bất quá tôi sẽ đáp ứng anh, nhất định sẽ cho anh làm công việc đó.”

“Anh nhớ tới đúng giờ để nhận chức…”

Vân Thanh Chí nghe vậy nhịn cười không được mà “Xuy” một tiếng bật cười.

Giờ phút này anh ta cũng không có hứng thú mà đi cười nhạo Bùi Nguyên Minh

Bởi vì anh ta nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh đã thật sự trông giống với một tên hề rồi.

Thực sự khó có thể tưởng tượng được rằng lại có người có thể làm được bước này nhờ khả năng tự thôi miên

Chỉ có thể nói, thật là đáng buồn và đáng tiếc mà.

Nếu nói vừa rồi Vân Thanh Chí còn có ý muốn giẫm đạp Bùi Nguyên Minh kia, vậy thì giờ phút này ý nghĩ đó đã hoàn toàn không còn nữa rồi. Bởi vì ở trong mắt anh ta, Bùi Nguyên Minh ngay cả tư cách để mình giẫm đạp cũng không còn nữa.

Vào chính lúc này, ở phía sau có một người đàn ông mặc âu phục màu trắng xếp hàng từ đám đông đi tới.

Mà vào lúc nhìn thấy người này, sắc mặt của Vân Thanh Chí thế mà lại hơi biến đổi.

Người này không phải là ai khác mà chính là Quách Dương Trạch – người đã thay thế Bối Thiếu Long năm giữ công ty của nhà họ Bối.

Mà anh ta cũng chính là một trong những người theo đuổi Nạp Nhã Lan.

Giờ phút này Quách Dương Trạch lại đi thẳng tới trước mặt Nạp Nhã Lan mỉm cười nói: “Cô Nhã Lan, tôi vẫn luôn đi tìm cô, bên này có một thứ cần phiền cô xem qua một chút.”

Nạp Nhã Lan bị chuyển hướng chú ý, cô ấy hiếu kỳ nói: “Là thứ gì?”

Quách Dương Trạch cười nói: “Đó là món quà một thời gian nữa sẽ tặng cho Đường Nhân Đồ – Đường thống lĩnh, giá trị thật sự rất lớn.” “Vì để ổn thỏa, tôi chuẩn bị mời cô Nhã Lan đây lại đánh giá một phen…”

Câu này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người đều nổi lên lòng hiếu kỳ.

Ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng có chút tò mò.

Nhà họ Bùi vì mượn sức của người Đường Đồ sẽ đưa ra thứ gì?

Nạp Nhã Lan cười cười: “Nếu có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ tất nhiên sẽ nguyện ý cống hiến sức lực, không biết cái này rốt cuộc là cái gì?”

Quách Dương Trạch nhẹ giọng nói: “Đây là một đồng hồ cổ Patek Philippe nghe nói năm đó chỉ sản xuất ra có năm chiếc, đây là một chiếc trong số đó, nó khó có thể tìm được…” “Wow…”

Mọi người nhe thế đều há hốc mồm ra.

Patek Philippe, được xưng là ông hoàng đồng hồ.

Trên phố có một câu gọi là, bất luận kẻ nào cũng đều không thể nào có được một chiếc Patek Philippe, bất quả đều là bảo quản cho thế hệ sau mà thôi.

Và bây giờ Nautilus 5711 của Patek Philippe đã được nhập vào với mức phí hơn mười bảy tỷ.

Giá cả như vậy, người thường e là cả đời chăm chỉ kiếm tiền cũng không đủ để mua, điều này cũng chứng tỏ giá trị của Patek Philippe. Mà một món đồ cổ sản xuất có hạn như Patek Philippe, giá trị cao, phỏng chừng sẽ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Nghe thấy Patek Philippe, Bùi Nguyên Minh ngược lại nhớ tới anh em tốt Phùng Văn Hạo của mình.

Năm đó tên nhóc này đối với xe thể thao không hề có chút hứng thú nào, hứng thú lớn nhất chính là đồng hồ.

Năm đó mình thường tặng cho tên nhóc đó những chiếc đồng hồ của các thương hiệu nổi tiếng như Patek Philippe, Ái Bỉ, Rolex, Vacheron Constantin Vafcacs, trong đó có rất nhiều đồng hồ cổ.

Đương nhiên, hiện tại thứ này đều không thấy nữa.

Quách Dương Trạch tiếp tục cười nói: “Thuận tiện lại nói cho các người một bí mật nhỏ, đồng hồ này là năm đó nhà họ Bối tặng cho cậu hai của chúng tôi.” “Nghe nói là bạn thân của Thế Tử Minh chính là Phùng Văn Hao lấy ra từ trong đồ cất giữ năm đó …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui