Chàng Rể Quyền Thế

Mọi người thấy được cảnh tượng này, đều muốn quất một cái tát đánh chết Bùi Nguyên Minh.

Đang ở hoàn cảnh thế nào?

Lại làm người ta ghê tởm như vậy, cái này tuyệt đối là phải thành tâm.

Mà Trịnh Tuấn và Thanh Linh thấy cảnh tượng như vậy, gần như theo bản năng chui vào dưới đáy bàn.

Dọa người! Quá mất mặt!

Vốn đã không sao, vốn mọi chuyện đã qua.

Chính là oan nghiệt này lại dám nói thứ rác rưởi trong tay anh là bổ phế đan nguyên thủy!

Người này cũng không sợ thổi nổ cả lồng đèn da trâu à?

Giờ phút này Trịnh Tuấn hận không thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Lúc này, Trịnh Chí Dụng đứng lên, lớn tiếng nói: “Bà cụ Thanh, tôi đứng ở đây đại diện cho nhà họ Trịnh chúng tôi tỏ thái độ một chút!”

“Mặc dù Bùi Nguyên Minh này ở rể ở nhà họ Trịnh chúng tôi!”

“Nhưng chuyện anh ta làm không có chút liên quan gì đến nhà họ Trịnh chúng tôi!”

Nghe được gia chủ nhà họ Trịnh nói như vậy, giờ phút này, những người khác cơ bản đều khẳng định, viên thuốc vừa thấy là ghê tởm này khẳng định không phải bổ phế đan nguyên thủy cái gì cả.

Những người khác rối rít nói: “Gia chủ Thanh, còn giữ người như vậy làm gì, đuổi anh ta ra bên ngoài!”

“Đúng! Anh ta là cố ý đến làm người ta ghê tởm!”

“Người như vậy không nên xuất hiện trong những nơi cao cấp thế này!”

Phía sau, Thanh Vệ Vân đã không nhịn được, anh ta là người đầu tiên đi lên phía trước, nói: “Bà nội, cháu tới giúp bà ném thứ này vào WC đi!”

“Miễn cho nó mùi hôi tận trời, ô nhiễm nơi chúng ta dùng cơm!” “Dừng tay!”

Vừa lúc đó, bà cụ nhà họ Thanh đột nhiên gào tomột tiếng.

Ngay sau đó bà ta căn bản không để ý tới dơ bẩn, mà một tay cầm viên thuốc kia lên, sau đó để lên lỗ mũi cẩn thận ngửi một chút.

Sau đó bà ta đeo kiếng lão lên bắt đầu xem xét cần thận.

Giờ phút này, thái độ của bà cụ Thanh được gọi là hết sức cần thận, giống như sợ không cẩn thận bóp vỡ vụn viên thuốc trong tay.

Từ từ, khóe miệng của bà ta hiện lên một nụ cười, hơn nữa còn phát ra ý cười từ sâu trong nội tâm.

Lúc này, tất cả mọi người nhận thấy được vài phần không đúng, chẳng lẽ, viên thuốc này thật sự có manh mối gì!

Ước chừng nhìn vài phút, bà cụ Thanh mới chợt đứng lên, run run rẩy rẩy nhặt hộp quà trên đất lên, như nhặt được trân bảo mà cất viên thuốc vào.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh nhún vai, cười nói: “Món quà má cháu rể chuẩn bị, không biết cụ có thích không?” “Thích! Thích! Rất thích!” “Đây là món quà tốt nhất đời này tôi được nhận!” “Cũng là cái tôi luôn muốn có được!”

Bà cụ Thanh lúc này lại lại nhìn về phía Thanh Linh và Trịnh Tuấn, nói: “Đứa con rể này của các con rất tốt! Tôi rất xem trọng nó!” “Về sau gia đình các con thường xuyên qua lại với nhà họ Thanh chúng ta đi!”

Lời này vừa vang lên, toàn trường đều kinh ngạc, tất cả mọi người không phản ứng kịp.

Bùi Nguyên Minh vừa rồi bị mọi người dẫm nát dưới lòng bàn chân, ai cũng có thể mắng vài câu.

Sao đột nhiên lại có sự thay đổi thân phận lớn đến như vậy?

Chẳng lẽ thứ mà anh đưa tặng, thật là bổ phế đan nguyên thủy kia?

Mà Trịnh Tuấn và Thanh Linh lại chật vật vươn đầu từ dưới đáy bàn lên, giờ phút này vẻ mặt đều cứng ngắc. “Làm sao có thể......”

Trịnh Tuyết Dương không thể tin được, nội dung diễn biến này thay đổi cũng quá khoa trương?

Kịch truyền hình cũng không dám diễn như vậy?

Mà Thanh Vệ Vân lại hoài nghi mình nghe lầm, lúc này không nhịn được nói: “Bà nội, bà không nghĩ lầm đó chứ? Thứ này vừa thấy là biết rác rưởi, làm sao có thể là thứ bà thích nhất được?”

Hiện giờ, gương mặt nhăn nheo của bà cụ Thanh đã giãn ra, hưng phấn nói: “Các con đó! Kiến thức còn quá ít!” “Đây chính là thứ mà cả đời các con cũng không kiến thức được đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui