Chàng Rể Quyền Thế

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Khổng Văn Khưu có chút xấu hổ, bọn họ tới đây làm ăn nhưng lại không mang theo lễ vật.

Bây giờ lão thái quân nhà họ Thanh đích thân ra đón, bọn họ không thể không xuống xe đúng không?

Cả hai nhìn nhau, cùng nở một nụ cười gượng gạo rồi bước ra khỏi xe.

Sau đó Hạ Trung Hưng mở lời đầu tiên chúc mừng: “Thanh lão thái quân, Hạ Trung Hưng tôi không mời mà tới. Tôi chúc ngài phúc như Đông Hải!”

Khổng Văn Khưu cũng nói: “Chúc lão thái quân thọ tỉ Nam Sơn!”

Lão thái quân nhà họ Thanh lúc này vô cùng phấn khích đến mức được vỗ tay tán thưởng luôn miệng khen hay.

Nhà họ Thanh là gia đình quan chức, hiểu rõ địa vị hai người đứng số một, số hai này. Hai người này cũng không phải Thanh Khánh có thể so, giữa hai bên chênh lệch khoảng cách quá lớn.

Bây giờ các người đứng đầu và đứng thứ hai Đà Nẵng đến chúc mừng sinh nhật bà ấy, mặt mũi này là quá đủ rồi!

Dù là giờ phút này hai người bọn họ không có ý đưa lên bất kỳ cái quà sinh nhật nào, lão thái quân cũng không để ý.

Bọn họ chịu đến, chính là mặt mũi lớn nhất, quà sinh nhật lớn nhất!

Chỉ có Thanh Khánh có chút ít xấu hổ, giờ phút này đi lên phía trước nói: “Chào mọi người, trước đó Thanh Khánh tôi chỉ là ngẫu nhiên đề cập đến cũng không có đưa lên thư mời, không nghĩ tới hai người lại đến đây, còn xin hai anh bỏ qua cho.”

Hạ Trung Hưng liếc nhìn Khổng Văn Khưu.

Khổng Văn Khưu tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng ông ta vẫn cười ha hả nói: “Thanh Khánh à hôm nay chúng tôi có việc tình cờ đi ngang qua đây liền nhớ tới chuyện này nên thuận tiện ghé qua chào hỏi. Chúng ta cũng không có vào. Mọi người cứ tiếp tục đi. Tiếp tục đi.”

Lão thái quân nhà họ Thanh nói: “Chẳng lẽ hai người có chuyện gấp sao?” “Đúng, đúng vậy! Chúng ta tới đây gặp một đại nhân vật đó!” Văn Khưu nói.

Lời này vừa nói ra, cả nhà họ Thanh đều rung động.

Đại nhân vật đó rốt cuộc là ai mà có thể khiến người đứng đầu và đứng thứ hai Đà Nẵng đều phải cùng ra mặt?

Đáng lẽ Khổng Văn Khưu muốn tiến lên chào hỏi Bùi Nguyên Minh nhưng Hạ Trung Hưng đã ngăn lại kéo lên xe rồi phóng xe đến cổng chính nhà khách Dương Thành chờ.

Khi hai vị khách quý này rời đi, bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Thanh vẫn tiếp tục.

Lúc này, lão thái quân nhà họ Thanh rõ ràng lạnh nhạt với một nhà của Trịnh Tuyết Dương.

Bây giờ chủ đề của bữa tiệc sinh nhật đang tập trung vào Thanh Khánh, thậm chí có người còn suy đoán rằng ông ta có thể được thăng chức lên làm chỉ huy thứ hai!

Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến điều này.

Vừa rồi Hạ Vân đã gửi thêm hai tin nhắn, nói rằng ông của cô ấy đang đợi ở ngoài và thực sự có chuyện rất gấp.

Bùi Nguyên Minh cũng không tiện để hai người đó đợi lâu, lúc này không quan tâm nữa mà nhìn chằm chằm vào một bàn bát đĩa.

Cái tướng ăn này rơi vào mắt người khác, mỗi một người đều lộ ra vẻ ghét bỏ. Bùi Nguyên Minh ăn giống như một kẻ ăn mày vậy.

Quả nhiên là vận khí tốt mà thôi không có bản lĩnh gì nhiều!

Đặc biệt trên bàn ăn này có những nhân vật lớn như Mộ Phong Châu. Cách ăn của Bùi Nguyên Minh chính là làm lão thái quân mất mặt.

Lão quân không vui nhưng cũng không nói gì. Dù sao, Bùi Nguyên Minh đã cho bà ta thứ mà bà ta muốn.

Cuối cùng thì Bùi Nguyên Minh cũng ăn no.

Anh ợ lên một cái no nê sau đó nói với Trịnh Tuyết Dương một tiếng rồi rời đi trước.

Nhìn thấy cảnh này, những người còn lại đều chỉ biết thở dài.

Thanh Khánh trực tiếp gọi người phục vụ và yêu cầu người phục vụ đổi tất cả các món ăn trên bàn!

Sau đó, ông ta nhìn Trịnh Tuấn một cách tha thiết và nói: “Em rể à, sau này vào những dịp như vậy thì đừng để con rể đến nhé” “Một đứa chỉ dựa vào vận phân chó liền bắt đầu phách lối, còn lại chẳng có gì tốt!”

Trịnh Tuấn sắc mặt tối sầm, khó khăn lắm mới được lão thái quân đồng ý. Kết quả là vì Bùi Nguyên Minh mà giờ lại trở thành trò cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui