Chàng Rể Quyền Thế

“Mấy cô bị mù à? Chiếc túi đắt đỏ như thế này bị người ta đánh tráo cũng không phát hiện ra!”

Lý Văn Văn ngạo nghễ bước vào cửa hàng, cô ta vừa bước vào đã hét ầm lên.

Mấy người nhân viên trong cửa hàng trông có vẻ đều rất bối rối, nhanh chóng chạy đến hỏi: “Thưa cô, chúng tôi không hiểu cô đang nói gì?” “Cô nói thế là sao chứ? Cô tự nhìn đi, cô xem anh ta đã mua cái gì! Rồi mang cái gì!” Lý Văn Văn chỉ vào

Bùi Nguyên Minh đang đứng ở phía sau.

Quản lý cửa hàng nhìn Lý Văn Văn bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, theo bản năng cúi thấp người chào anh. “Có hiểu lầm gì không ạ? Chính quý ngài đây đã mua chiếc túi này mà!” Nhìn sự cung kính của người quản lý cửa hàng đối với Bùi Nguyên Minh lúc này xem, không hề giả vờ một chút nào.

Số dư trong thẻ của Bùi Nguyên Minh không biết bao nhiêu số 0, đến tận giờ cô ta còn chưa đếm hết. “Làm sao có thể chứ? Cô mở mắt chó ra nhìn rõ ràng, làm sao anh ta có thể mua cái túi này!?”

Lúc này Lý Văn Văn có hơi nóng nảy.

Cô ta làm như vậy là để Bùi Nguyên Minh mất mặt, mà không phải là để cho mình mất mặt thêm nữa. “Thưa cô, xin cô hãy ăn nói có chừng mực một chút! Ngoài ra, quý ngài này thật sự đã mua chiếc túi này, hóa đơn thanh toán vẫn còn ở đó. Nếu cô không tin thì phiền cô đọc giùm!”

Quản lý cửa hàng lúc này trông có vẻ bực bội lắm rồi, cô ta đã gặp biết bao trường hợp gây lộn xộn ở cửa hàng nhưng chưa từng thấy chuyện vớ vẩn kiểu này xảy ra bao giờ.

Người khác mua đồ gì thì liên quan đếch gì đến cô ta? Đúng là một mụ điên!

Khi Lý Văn Văn nghe quản lý nói vậy thì cô ta chỉ cảm thấy trái tim mình như chìm xuống đáy vực trong vòng một khoảnh khắc.

Nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, lúc này chiếc hóa đơn in ra, ngay sau đó sắc mặt cô ta tái mét.

Hóa đơn ghi rõ số tiền, sáu phẩy chín tỷ đồng không thiếu một xu.

Nói cách khác là Bùi Nguyên Minh thật sự đã mua chiếc túi này?

Làm sao có thể!?

Rõ ràng anh ta là loại bám váy đàn bà, sao có thể giàu có như vậy?

Lý Văn Văn theo bản năng nhìn Trịnh Tuyết Dương, chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự lấy thẻ của chị ấy quẹt sao? “Trịnh Tuyết Dương, chị cũng giỏi thật đất, thế mà chị còn dám làm những chuyện như vậy, tôi khinh thường ngươi!” Lý Văn Văn chế nhạo. “Tôi làm sao cơ?” Trịnh Tuyết Dương không hiểu mô tê gì. “Chị nhất định đã đưa thẻ cho anh ta để anh ta có tiền mua túi cho chị. Chị cố tình làm vậy đúng không. Chị muốn làm cho tôi mất mặt đúng không?” Lúc này Lý Văn đã căm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi

Mục đích của cô ta hôm nay là thế hiện sự “vượt trội” của mình với người khác, lên mặt với Trịnh Tuyết Dương, đồng thời làm cho tên vô dụng Bùi Nguyên Minh này cảm thấy tự ti mặc cảm.

Nhưng tại sao bây giờ chính cô ta lại bị người khác lên mặt? “Trịnh Tuyết Dương, làm sao cô có thể bỏ mặt mũi mình để làm những chuyện như vậy chứ?”

Lúc này, Trương Mỹ Lệ ở bên cạnh cũng lạnh lùng lên tiếng.

Họ đến đây là để tăng thể diện của mình, không phải là để mất mặt. “Tuyết Dương, chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh lại mượn tiền con rồi sao? Nếu vậy thì con mau trả túi quà kia lại đi, mang tiền đây để mẹ giữ cho!”

Lúc ấy Thanh Linh bèn vội vã nói.

Bà ta biết rằng Bùi Nguyên Minh có một người bạn rất giàu có, Bùi Nguyên Minh đã từng vay cậu ta mấy tỷ đồng.

Hiện giờ cho dù có mượn thêm tiền thì cũng là điều bình thường.

Nhưng theo bà, dùng số tiền này mua túi thì chẳng phải lãng phí lắm sao?

Phải đưa hết chỗ tiền đấy cho bà ta giữ mới đúng.

Lý Văn Văn mỉm cười khi nghe những lời này của Thanh Linh: “Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh, mấy người nên biết điều chút đi!” “Để giả vờ và khoe khoang trước mặt tôi mà lại vay tiền để mua món đồ xa xỉ này sao!” “Mấy người đúng là cái loại con nhà lính tính nhà quan!” “Số tiền này cũng gần bảy tỷ đồng. Tôi chỉ sợ rằng Trịnh Tuyết Dương cả đời này cũng chẳng kiếm được con số đấy?” “Hai người mau trả lại đồ này, không sợ sau này phải hít không khí mà sống đâu?” Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Lý Văn Văn, sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương xấu hẳn đi.

Tuy nhiên, cô ấy không dám lên tiếng cãi lại cô ta, vì cô ấy cũng thực sự tin rằng Bùi Nguyên Minh đã vay tiền bạn mình.

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh tượng này thì không nhịn được nữa, đột nhiên anh lên tiếng: “Chúng ta đã đến đây rồi thì không thể tay không trở về được, đúng không nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui