Chàng Rể Quyền Thế

Ba người hiện tại đang bị bao quanh.

Còn có người đặt tay phải trực tiếp lên chuôi dao quanh thắt lưng, như thể đối mặt với kẻ thù. “Dám làm giấy mời giả vào một dịp quan trọng như vậy. Tôi không thể không hoài nghi các anh mưu mô gì khác, một lát nữa sẽ đưa các anh đến đồn cảnh sát.”

Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo xung quanh, những thanh dao tựa như sắp bị rút ra khỏi vỏ, ba người La Vĩnh Toàn đều sợ tè ra quần.

Họ lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, chứ đã trải qua tình cảnh này bao giờ?

La Vĩnh Toàn lập tức thuyết phục: “Là lỗi tôi, là lỗi của tôi. Chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”

Nhân viên công tác giễu cợt: “Đi? Nhưng đây là địa điểm cầu hôn của thế tử Minh, an ninh luôn được đặt lên hàng đầu.” “Các anh đến với một lá thư mời giả, còn gây rối ở lối vào, vậy mà bây giờ anh còn muốn chạy trốn? Tôi không thể không hoài nghi mục đích của các anh.” “Nói thật, chúng tôi đều là người của doanh trại Quý Đức. Hôm nay, ông chủ của chúng tôi phái người tới hỗ trợ an ninh, nói không chừng hôm nay có thể có phần tử vũ trang nước ngoài đến gây rối.” “Bây giờ, chúng tôi có quyền xử lí các anh như những phần tử vũ trang.”

Vừa dứt lời, nhân viên này chuẩn bị rút dao.

Đây là một buổi lễ quan trọng của ông chủ, ai dám nhân dịp này gây chuyện với ông chủ và doanh trại Quý Đức đều không thoát được.

Nghe nói rằng những nhân viên này đều là quân sĩ của doanh trại Quý Đức.

Hơn nữa, từng thanh dao trên người họ đều muốn ra khỏi vỏ.

Lúc này La Vĩnh Toàn đã sợ hãi đến mức đứng không vững.

Anh ta không chú ý tới những người khác mà chỉ vào Trịnh Tuấn và Thanh Linh nói lớn: “Đây không phải thư mời mà tôi làm ra. Là do hai người họ đưa cho tôi. Tôi không biết là giả.”

Khi nghe được những lời này, Trịnh Tuấn và Thanh Linh lập tức trợn tròn mắt.

La Vĩnh Toàn gặp phải khó khăn liền coi bọn họ là kẻ chết thay? Vừa mới nãy không phải còn muốn phụng dưỡng bọn họ sao?”

Lúc này toàn thân Thanh Linh run rẩy: “La Vĩnh Toàn, tôi thực sự đã nhìn lầm cậu, dám vu oan cho bọn tôi.”

Trịnh Tuấn còn lớn tiếng chửi bởi: “Làm người quan trọng nhất là làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, cậu không nhận được thư mời thì đừng có làm giả.” “Tại sao lại hại chúng tôi?”

La Vĩnh Toàn cười lạnh nói: “Hai người quên rồi sao? Rõ ràng là các người đã nhận được thư mời, còn nói muốn gả con gái cho tôi, nên tôi mới miễn cưỡng tới.” “Nhưng không ngờ thư mời của ông là giả.” “Chính hai người đi tìm cái chết, tại sao lại hại tôi?”

Lúc này, trên mặt La Vĩnh Toàn lộ rõ vẻ đắc ý.

Ở bên cạnh, có người nhận ra La Vĩnh Toàn, lúc này mới vô thức nói: “Đây không phải là La Vĩnh Toàn? La Vĩnh Toàn là giám đốc chi nhánh ngân hàng, anh ấy chắc không làm chuyện mất mặt như làm giả thư mời đâu?” “Đúng, đúng, anh ta là người có địa vị, không thể làm ra loại chuyện này.” “Ngược lại hai người nam nữ này, đúng là thấy sang bắt quàng làm họ. Nói không chừng là muốn mượn cơ hội này để trèo lên cao đấy, nhưng cuối cùng lại tự hại chính mình.” “Giám đốc Toàn thật may mắn, nếu không phải những nhân viên này vạch mặt, chắc chắn anh ấy đã bị lừa rồi.”

Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, La Vĩnh Toàn đắc thắng nói: “Nghe thấy chưa? Mọi người đều biết hai người muốn hãm hại tôi.” “Mọi chuyện đều đã bại lộ, hai người gieo gió gặt bão.” “Mấy anh à, chuyện này không liên quan gì đến tôi, hãy xử lý bọn họ đi.”

Nghe những lời nói vô liêm sỉ của La Vĩnh Toàn, Thanh Linh giận đến mức suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui