Chàng Rể Quyền Thế

Ông còn không mau thành thật cho chúng tôi câu trả lời!”

Anh ta đã sớm nghe được đầu dây mối nhợ của chuyện này rồi nhưng việc mà anh ta phải làm bây giờ là ém sự việc này xuống, tuyệt đối không thể để dính dáng đến nhà họ Tô. Vì bây giờ người đứng đầu và đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành đều đã đến, nếu như anh ta không thể giải quyết sự việc ngày hôm nay cho ổn thỏa thì dù anh ta có là họ hàng của nhà họ Tô đi nữa, e rằng đến anh ta cũng phải tự nhận trách nhiệm mà từ chức.

“Là… là lỗi của chúng tôi!”

Lúc này ba của Tôn Minh Triết đã quỳ xuống đất.

Ông ta là người làm ăn nên hiểu rất rõ đạo lý thuận gió bẻ buồm.

Đối phương chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể mời được người đứng đầu và đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành đến, nếu như ông ta còn không biết gốc gác của đối phương rất thâm sâu vậy thì đã uống công ông ta lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm nay rồi.

“Trịnh Khánh Vân vốn dĩ không có dụ dỗ con trai tôi, là con trai tôi để ý đến con bé và dùng tiền để theo đuổi nhưng con bé không đồng ý, vì vậy con trai tôi mới ra ngoài bêu xấu danh tiếng của con bé!”

“Hôm nay trước khi đến đây, tôi đã biểu cho hiệu trưởng và mấy thành viên ban quản trị trường ở đây mỗi người mấy điểu thuốc, muốn họ chứng thực lỗi của Trịnh Khánh Vân và đuổi học con bé!”

Ba của Tôn Minh Triết lập tức lên tiếng, nói rõ ràng rành mạch ngọn nguồn câu chuyện, còn về chuyện của Tô Thiên Oánh thì ông ta không dám nói ra.

Mặc dù ông ta không thể đắc tội với người thanh niên trước mặt nhưng đồng thời ông ta cũng không thể đắc tội với nhà họ Tô.

Lúc này hiệu trưởng và mấy thành viên ban quản trị trường nghe ba của Tôn Minh Triết nói như vậy thì mặt mày biến sắc, ai nấy cũng muốn chết đi cho xong.

Thật ra bọn họ đã sớm biết được chân tướng của sự việc này rốt cuộc là như thế nào rồi.

Nhưng ba của Tôn Minh Triết đã cho họ rất nhiều lợi ích, đằng sau lại còn có bóng dáng của nhà họ Tô nên sao bọn họ có thể đứng về phía Trịnh Khánh Vân mà xử lý sự việc một cách công bằng cho được?

Nhưng ai có thể biết được, Trịnh Khánh Vân lại có quan hệ cứng như thế.

Trước ánh mắt lạnh lùng của Tô Trạch Minh, hiệu trưởng gấp gáp nói: “Chủ tịch, xin lỗi, là chúng tôi điều tra có sai sót, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng và trả lại sự trong sạch cho bạn học Khánh Vân!”

Tô Trạch Minh thẳng chân đá cho hiệu trưởng một cái làm ông ta ngã lăn ra đất, sau đó mới đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, khom lưng cúi đầu nói: “Anh Nguyên Minh, anh xem giải quyết như thế đã được chưa ạ?”

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên nhìn anh ta với vẻ mặt thờ ơ.

Cái tên Tô Trạch Minh này trông có vẻ như đang xử lý công minh nhưng trên thực tế, lúc này sự việc vẫn chưa ra được kết quả gì. Chỉ e rằng sau khi anh rời khỏi đó thì mọi việc lại chẳng đâu vào đâu. Tô Trạch Minh thấy Bùi Nguyên Minh không nói gì thì tim đập lên thình thịch.

Vì anh ta biết rõ người thanh niên trước mặt anh ta e rằng không đơn giản chỉ là một cậu ẩm con nhà giàu. Anh sẽ không dễ dàng bị lừa bởi mấy câu nói đẩy đưa của anh ta. Lúc này Châu Kiến Bình lạnh lùng nói: “Tôi thấy chắc chuyện này không cần phải điều tra nữa đâu, sự thật đã rõ rành rành, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, không cần phải lãng phí thời gian của anh Nguyên Minh nữa.”

Tô Trạch Minh nghe thấy người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành là Châu Kiến Bình nói như thế thì sắc mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Còn mặt của hiệu trưởng thì đã trắng bệch ra.

Ý của Châu Kiến Bình đã rất rõ ràng, đó chính là đừng nghĩ đến việc chuyện này cuối cùng sẽ chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không nữa.

Nhất định phải giải quyết chuyện này ổn thỏa ở đây.

Nhưng vấn đề là trước đó trường học đã tuyên bố chuyện đuổi học Trịnh Khánh Vân rồi. Nếu lúc này bọn họ thu hồi lại quyết định này thì tức là tự tát lên mặt ban giám hiệu trường. Nếu như còn làm to chuyện ra, giải oan cho Trịnh Khánh Vân, thậm chí xử phạt Tôn Minh Triết, vậy thì ông ta có còn nên làm chức hiệu trưởng này nữa hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui