Chàng Rể Quyền Thế

Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói: "Ông Sơn hẳn là muốn khuyên tôi đừng đi cứu người?"

Chung Nam Sơn lắc đầu nói: "Làm sao có thể" "Có điều, bây giờ người đứng đầu bộ binh ở Đà Nẵng sắp thay quân. Không biết bao nhiêu cặp mắt trong và ngoài nước đang nhìn chằm chằm vào Dương Thành. "Trước tình hình này, chúng ta không nên có động thái gì lớn lao, đặc biệt là thân phận của cậu một khi bị bại lộ, nói không chừng mai sau sẽ còn gây tổn hại đến cho vợ cậu." "Đến lúc đó, có thể không phải là nhà họ Chân ở Tứ Hải nữa, mà là một số thế lực ở nước ngoài." "Cho nên, chuyện ngày hôm nay tốt nhất chúng ta nên giải quyết nó theo phương thức tối giản và ôn hòa nhất." "Không thích hợp để làm to chuyện."

Bùi Nguyên Minh nói: "Ý của ông Sơn đây là... "Tôi nghe nói rằng có một vị được mệnh danh là người đứng đầu giới hắc bạch ở Đà Nẵng, tên là Hồng Nhân Tổ. Ông ta đã từng là thuộc hạ của nhà họ Chân ở Tứ Hải. Để cho ông ta ra mặt, chuyển lời đến Chân Hàn Tước mang người trả lại, đồng thời tự mình đến xin lỗi, như thế nào?" Chung Nam Sơn nói.

Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, rồi nói: "Được, hôm nay tôi sẽ cho ông Sơn một chút thể diện." "Chỉ cần Chân Thành chưa hề tổn thương tới Tuyết Dương một chút nào, đồng thời tự mình mang người trả lại, dập đầu xin lỗi. Như vậy, việc của ngày hôm nay cứ tính như thế đi." "Bằng không, nhà họ Chân ở Tứ Hải, có thể không cần tồn tại nữa."

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lẽo, những lời nói ra cực kỳ độc đoán.

Dương Định Quốc ở bên cạnh nghe những lời như vậy, bị dọa đến rùng mình.

Người này thực sự quá bá đạo, cho dù là đối mặt với nhà họ Chân ở Tứ Hải, một trong mười gia tộc hàng đầu cũng không hề e sợ.

Mở lời hay im lặng đều muốn tiêu diệt nhà người ta. Chung Nam Sơn thì thở dài một tiếng, ngày hôm đó Bùi

Nguyên Minh quyết định giải ngũ, không còn tiếp tục đảm nhiệm chức vị tổng giáo đầu nhưng thật ra là vì cân nhắc tới Đại Hạ. Bởi vì nếu anh tiếp tục đi tới đích, anh nhất định sẽ trở thành một trong những cấp cao, dưới một người trên vạn người.

Và điều này cũng sẽ làm cho tình hình trong nước Đại Hạ trở nên náo loạn.

Anh vì sự ổn định của Đại Hạ, mới kiên quyết giải ngũ, lựa chọn một con đường khác. Nhưng nếu như trong tình huống này, người trong mười dòng họ đứng đầu không biết tốt xấu mà ức hiếp người quá đáng, có lẽ Đại Hạ trong những ngày tháng sau này, e rằng sẽ không yên ổn nữa.

Bùi Nguyên Minh không biết Chung Nam Sơn có nhiều suy nghĩ như vậy, ngược lại gọi điện thoại cho Ngô Kim Hổ, thản nhiên nói: "Ngay lập tức đem tên phế vật Hồng Nhân Tổ kia đến trước mặt tôi."

Chẳng bao lâu sau, Hồng Nhân Tổ một thân vô sự, không hiểu chuyện gì đang diễn ra đã được đưa đến đây. 

Khi đến chỗ của Bùi Nguyên Minh và biết được chuyện gì đã xảy ra, người đàn ông đã từng xưng vương ở thế giới hắc bạch của Đà Nẵng này, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Chân Hàn Tước không đắc tội với ai, lại khăng khăng muốn đắc tội với người này.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Ông đi nói với Chân Hàn Tước, thả người ra, xin lỗi, chuyện này coi như xong." "Còn người đã đánh vợ và bố mẹ vợ của tôi, dùng tay nào đánh thì chặt đứt tay đó." "Đã rõ, tôi nhất định sẽ làm theo."

Hồng Nhân Tổ hoàn toàn không dám nói lời thừa thãi, mà trước tiên đến ngay biệt thự số chín ở bờ biển Hoàng Kim.

Sau khi thông báo với bảo vệ về danh tính của mình, Hồng Nhân Tổ nhanh chóng được đưa đến chỗ của Chân Hàn Tước. "Ông Nhân Tổ, sao ông lại tới đây?" Chân Hàn Tước quen Hồng Nhân Tổ rất rõ.

Ngoài ra địa vị của Hồng Nhân Tổ ở giới hắc bạch của Đà Nẵng quá cao, cho nên Chân Hàn Tước vẫn có chút tôn trọng đối với ông ta.

Đương nhiên, mấy ngày nay long trời lở đất ở Đà Nẵng, là Chân Hàn Tước không biết. Nếu không, với bản tính của anh ta chưa hẳn sẽ có thái độ này. "Phốc!"

Lúc này, khi Hồng Nhân Tổ nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương ở bên trong một nơi hẻo lánh, trên mặt của cô còn in dấu tay và cả vết máu ở trên khóe miệng, cả người ông ta bị dọa đến run lên một cái, không kìm lòng được liên quỳ gối ở trên sàn nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui