Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Khi Hạ U Lan ngồi xuống, cả người cô ấy giống như con sâu lột kén, toàn thân không còn bao nhiêu sức lực nữa.
“Sao vậy?” Lâm Dương hỏi.
“Nhà họ Đỗ đã ra tay rồi!” Hạ U Lan khàn giọng nói.
“Nhà họ Đỗ sao? Nhà họ Đỗ nào?”
“Nhà họ Đỗ ở Yến Kinh!”
Yến Kinh sao?
Khuôn mặt những người xung quanh bàn toàn bộ đều run rẩy.
“Nhà họ Đỗ này có chút quan hệ với Nhiễm Tái Hiền.

Mấy năm trước Nhiễm Tái Hiền đã giúp đỡ nhà họ Đỗ một chuyện lớn.
Nhà họ Đỗ luôn muốn trả ơn cho Nhiễm Tái Hiền.

Lần này, Nhiễm Tái Hiền chắc chắn không chủ động nói cho nhà họ Đỗ biết chuyện này.

Ông ta không lôi kéo khuôn mặt này, nhưng nhà họ Khai thì không như vậy! Nhất định là nhà họ Khai đã liên lạc với nhà họ Đỗ, bây giờ nhà họ Đỗ đã ra tay, nhà họ Hạ của tôi cũng chỉ có thể chùn bước.

“Hạ U Lan đau đầu nói.
“Làm sao có thể?” Một tiểu bối trẻ tuổi của nhà họ Trương ở bên cạnh cười nói: “Cô Hạ, nhà họ Hạ của cô thực lực to lớn đến thế nào.

Ở Yên Kinh ai dám không nề mặt các cô? Trò đùa của cô có chút quá đáng rồi.”
“Im miệng.”
Ông cụ Trương trầm giọng hét một câu.
Tiểu bối nhà họ Trương kia ngay lập tức im lặng.
“Đất Yến Kinh, Ngọa hỗ tàng long, đâu có đơn giản như các anh nghĩ.

Ngay cả nhà họ Hạ cũng phải tiến bước nào, rào bước ấy, như đi trên mặt băng mỏng! Xét về toàn bộ thực lực mà nói, nhà họ Hạ của tôi chỉ là một gia đình trung lưu ở Yến Kinh.

Miễn cưỡng lên được mặt bàn, chỉ như vậy mà thôi.

” Hạ U Lan lắc đầu.
Tất cả mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Hạ U Lan chỉ mang theo một ông lão tới, đã chấn động nửa người của Quảng Liễu, để các tầng lớp thế gia thà trơ mắt mà nhìn Lâm Dương điên cuồng ngang ngược mà không dám động đậy, thậm chí còn bắt Nhiễm Tái Hiền phải cúi đầu xin lỗi.
Năng lực đáng sự như vậy, ở Yến Kinh lại chỉ là sự tồn tại trung lưu thôi sao.
Yến Kinh này … rốt cuộc sâu đến mức nào …
“Nhà họ Đỗ không lẽ còn lợi hại hơn cả nhà họ Hạ sao?” Tô Nhan khó hiểu hỏi.
Cô không biết nhà họ Hạ, cũng không biết nhà họ Đỗ, cô cũng không biết nhiều về Yến Kinh.
“Năng lực của nhà họ Đỗ ở Yến Kinh thật ra cũng không lớn lắm, nhưng gần đây nhà họ Đỗ dựa vào một công ty lớn, hơn nữa tiến tới hợp tác chiến lược với công ty đó.

Nếu nhà họ Hạ động đến nhà họ Đỗ, chúng tôi chắc chắn sẽ đắc tội đến công ty kia.

Và thế lực đằng sau công ty kia là thứ mà nhà họ Hạ của tôi không dám mạo phạm! Nếu nhà họ Hạ của tôi bị thế lực đẳng sau công ty này nhắm tới, tôi e rằng…”
Khi Hạ U Lan nói ra lời này, đã không dám tiếp tục nói nữa, vẻ căng thẳng và sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ bé hoàn toàn không nghỉ ngờ gì nữa, như thể đã nghĩ đến một điều gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Mọi người bị kinh ngạc.
“Công ty nào có thể có năng lượng khổng lồ như vậy?” Ông cụ Trương không nhịn được hỏi.
“Tập đoàn Diệu Không.” Hạ U Lan thốt ra bốn chữ.
Tập đoàn Diệu Không sao?
Rất nhiều người chưa bao giờ nghe nói về nó, cũng không biết đây là công ty gì.
Nhưng Lâm Dương đang ngồi ở bên cạnh, mặt mày căng thẳng, nắm đắm không khỏi nắm chặt.
Người khác không biết, nhưng anh lại biết rất rõ.
Bởi vì tập đoàn này… là công ty con của nhà họ Lâm …
“Được rồi, các vị đừng hỏi nhiều như vậy nữa, bây giờ nhà họ Đỗ đã ra mặt rồi, nhà họ Hạ của chúng tôi cũng không thể dễ dàng can thiệp vào, Tiểu Nhan, Lâm Dương, các người nên trở về Giang Thành càng sớm càng tốt, nếu không, nếu bọn họ quay lại đánh, vậy thì cục diện sẽ không thể nào khống chế được.”
“Không gấp.”
Lâm Dương nhấp một ngụm trà, điềm đạm nói: “Cho dù nhà họ Đỗ ra mặt giam chân các cô, những người đó cũng không dám quay lại báo thù.”
“Tên nhóc, cháu đừng nói sớm như vậy.

Sở dĩ người khác không động đến cháu, chính là vì có sự uy hiến của nhà họ Hạ.
Cháu thật sự cho rằng người khác sợ cháu sao.” Ông cụ Trương lắc đầu: “Tóm lại gia đình các cháu nhanh chóng lên xe cho ông, ông sẽ bảo tài xế đưa các cháu quay về ”.
“Ông ngoại, bọn họ thật sự sẽ không tới nữa, trên thực tế bọn họ quả thật là sợ cháu.” Lâm Dương có chút bắt lực nói.
Nhưng khi những lời này nói ra, lại có một trận cười lớn rộ lên.
“Lâm Dương, cậu đừng chọc cười nữa.”
“Vừa rồi đánh mấy công tử kia nhát định là rất sảng khoái lắm đúng không?”
“Ha ha, cậu thật sự là cầm lông gà làm thành mũi tên rồi!”
Một số người trêu chọc chế giễu.
Ngay cả Tô Nhan cũng không thể nhịn được.
“Lâm Dương, chúng ta nhanh đi thôi, nghe lời cô Hạ và ông ngoại.”
“Đúng vậy, vốn dĩ có cô Hạ ở đây, nhà chúng ta cũng không có thù oán quá sâu với những gia tộc đó, bây giờ cậu đã đánh người rồi, cô Hạ lại không thể bảo vệ chúng ta, chúng ta sắp bị cậu hại chết rồi.” Tinh Vũ cũng không thể nhịn được mà lên tiếng.
“Được rồi, các người đủ rồi!”
Hạ U Lan không thể nghe tiếp được nữa, nhịn không được mà uống rượu.
Tất cả những người có mặt đều sửng sốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận của Hạ U Lan, ngay lập tức vừa kinh ngạc vừa sững sốt.
“Các anh mau chuẩn bị một chút rồi quay về trước đi.”
Lúc này, Trương Trung Hoa đứng lên, liếc nhìn Tô Nhan một cái, nói: “Nhan nha đầu, cháu vào trong với ông một chút.”
“Hả… vâng, ông ngoại.”
Tô Nhan có chút kinh ngạc, đi theo Trương Trung Hoa bước Vào sảnh trong.
Sau khi vào đại sảnh trong, Trương Trung Hoa ngồi xuống trên ghế, quản gia vội vàng rót cho ông một ly trà.
Tô Nhan hiển nhiên là vô cùng căng thẳng.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Trương Trung Hoa nhàn nhạt hỏi: “Nha đầu, ông ngoại hỏi cháu vài câu, cháu phải thành thật trả lời.
“Ông ngoại, mời nói.”
“Cháu và tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoa có quan hệ gì?” Trương Trung Hoa đặt tách trà xuống, nghiêm túc hỏi.
“Hả?” Tô Nhan sững sờ, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu và anh ta không có quan hệ gì cả…”
“Không có quan hệ gì sao? Vậy tại sao lại có nhiều người như vậy từ Giang Thành vì cháu mà đến? Còn có cô Hạ này… e rằng cũng là vì anh ta mới đến đúng không?” Trương Trung Hoa hít sâu một hơi, vẻ mặt già nua nghiêm nghị: “Chẳng lẽ nói, cháu quen những người này sao?”
“Cháu … cháu không quen …” Tô Nhan cúi đầu.
“Vậy thì đúng rồi.”
“Nhưng mà… cháu cũng chưa từng gặp qua vị tổng giám đốc Lâm đó.” Tô Nhan lo lắng nói.
“Đa phần là tổng giám đốc Lâm kia đã từng gặp cháu, hơn nữa còn nhìn trúng cháu.” Trương Trung Hoa bắt lực thở dài nói: “Tiểu Nhan, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, mọi người đều không thể ngờ tới, mặc dù trước mắt mọi người đều bình an vô sự.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, cô Hạ này sớm muộn gì cũng sẽ trở về Yến Kinh, hơn nữa nhà họ Hạ của cô ấy, cũng không thể bảo vệ cháu cả đời được! “
“Ông ngoại, ông muốn nói gì vậy?” Tô Nhan cảm kích lời nói của Trương Trung Hoa.
Ông cụ Trương ngập ngừng một lúc, sau đó lại thở dài nặng nhọc.
“Tiểu Nhan, tình hình của gia đình các cháu vốn không lạc quan.”
“Cháu biết.” Tô Nhan nhíu mày.
“Các cháu vô quyền, vô lực, sau lưng không có chỗ dựa, ông ngoại đây cũng muốn thu dọn đống hỗn độn này, cũng khó mà giúp được cháu, nếu những người này chạy đến Giang Thành mà ra tay với các cháu, các cháu tất nhiên sẽ rất nguy hiểm rồi, nhưng nếu …ở Giang Thành có người có thể bảo vệ các cháu, vậy thì các cháu sẽ không cần phải lo lắng nữa rồi.

“Ông cụ Trương đột nhiên nghiêm túc nói.
Tô Nhan sắc mặt hơi thay đổi, ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của ông cụ Trương.
“Tiểu Nhan, cháu cũng đừng trách ông ngoại ở đây đổ thêm dầu vào lửa.

Thật ra ông không có thành kiến gì với Lâm Dương, ngược lại hôm nay nhìn thấy, ông còn rất thích cậu ấy.
Dù sao cậu ấy cũng dám đứng lên ra tay vì cháu.

Điều này rất đáng quý.

Nhưng mà … cậu ấy không thể bảo vệ được cháu, hôm nay nếu không có cô Hạ ở đây, cậu ấy hoàn toàn không làm được cái gì cả.

Nhưng mà… vị tổng giám đốc Lâm kia thì có thể, cậu ta có thể dễ dàng ép buộc các nhân vật lớn của toàn bộ Giang Thành đến để chúc thọ ông, chỉ là để lấy lòng cháu, cậu ta thậm chí có thể mời người của nhà họ Hạ từ Yến Kinh đến.

Ông tin rằng cậu ấy nhát định sẽ là một nhân vật lớn vô cùng tuyệt vời.

Nếu cháu có thể có mối quan hệ rõ ràng hơn với cậu ta, gia đình này của cháu nhất định sẽ không có ai dám động vào! “
Nói đến đây, ông cụ Trương nhìn Tô Nhan chăm chú: “Nha đầu, cháu hiểu ý của ông không?”
“Ông ngoại muốn cháu ly hôn với Lâm Dương sao?”
“Nếu không xảy ra chuyện này, ông sẽ không bao giờ khuyên cháu như vậy, nhưng xem xét tình huống trước mắt, ông ngoại khuyên cháu như vậy cũng là vì tốt cho các cháu thôi.”
“Nhưng mà… nếu như vậy, cháu chẳng phải là sẽ có lỗi với Lâm Dương sao?”
“Không, nếu như cháu thật sự muốn tốt cho Lâm Dương thì cháu nên làm như vậy!” Trương Trung Hoa đột nhiên tiến lên, đặt đôi tay lên vai Tô Nhan, nghiêm nghị nói: “Nếu cháu ly hôn với Lâm Dương, có kết quả với tổng giám đốc Lâm kia, vậy thì cháu cũng có thể dùng năng lực của tổng giám đốc Lâm đó để bảo vệ Lâm Dương! Tính cách của tên nhóc Lâm Dương này ông có thể nhìn ra được, đứa trẻ này cực kỳ bốc đồng, dễ tức giận, lệ khí rất nặng.

Nếu không có ai bảo vệ, thì rất dễ gãy!
Nếu như cháu không làm điều này, ông lo rằng không quá một năm nữa, cậu ấy sẽ xảy ra chuyện.

Nếu cháu lựa chọn làm như vậy, hãy âm thầm bảo vệ cậu ấy, như thế thì có thể để cậu ấy bình an mà sống tiếp, nha đầu, ông ngoại đã ăn nhiều muối hơn cháu, ông ngoại không thể nào sai được … “
Những lời này, giống như một tiếng sét chấn động, đánh mạnh vào tim Tô Nhan.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhan tái mét một hồi lâu, không nói được lời nào.
Cũng không biết phải mắt bao lâu, cô mới ngước mắt lên một cách khó khăn, sau đó gật đầu một cách nặng nề.
“Ông ngoại, cháu … cháu nghe lời ông…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui