Một âm thanh chói tai vang lên.
Nhìn thấy một người đàn ông luộm thuộm say xỉn bước vào nhà, lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh, trực tiếp uống cạn một hơi sau đó ngã lên sô pha rồi lăn ra ngủ.
Nhưng ngủ được một lúc, người đàn ông này bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Anh ta có chút run rẫy chạm vào điện thoại, sau đó bắt máy.
“Khang tiên sinh, anh định khi nào thanh toán viện phí cho con gái của anh vậy?” Ở đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nữ êm tai.
“Xin cho tôi thời gian vài ngày nữa.” Người đàn ông khàn giọng nói.
“Chúng tôi đã cho anh thời gian một tuần rồi.
Bệnh viện cũng không phải là nhà từ thiện.
Thực ra không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
Hơn nữa, chỉ phí trị liệu hàng ngày của con gái anh cũng rất cao.
Chúng tôi đều biết hoàn cảnh của anh hiện tại rất khó khăn.
Chúng tôi đã tổ chức quyên góp trong bệnh viện cho con gái anh, nhưng thu nhập của chúng tôi cũng có hạn.
Đây chỉ là một giọt nước trong xô.
Hy vọng anh có thể hiểu cho.
“
“Tôi biết rồi, cảm ơn các cô, cho tôi thêm bảy ngày nữa, ba ngày, nội trong ba ngày, tôi nhất định sẽ trả viện phí.”
Giọng bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó thở dài nói: “Khang tiên sinh, đề nghị của tôi là hãy đón con gái anh về : sống đi.
Thời gian của cô bé đã không còn nhiều nữa rồi.
Hãy ở bên cô bé.”
“Ý của cô là gì? Ý của cô là nói con gái tôi không cứu được nữa sao?” Cảm xúc của người đàn ông đột nhiên trở nên kích động, liên tục hét lên: “Tôi nói cho cô biết, con gái tôi sẽ không sao, nó sẽ cứu được! Chỉ là các cô không cứu nó, đều là các cô! Đều là lỗi của các cô! “
Nói xong, người đàn ông cầm điện thoại hất mạnh xuống đất.
Bùm!
Điện thoại di động đã bị nứt vụn bảy tám mảnh.
Người đàn ông thở dốc dữ dội, đôi mắt đỏ bừng như một con dã thú bị kích động.
Nhưng một lúc sau, những giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra từ khoé mắt anh ta.
Người đàn ông bắt lực quỳ trên mặt đất.
Con gái có cứu được hay không, anh ta không phải là không biết?
Nhưng anh ta không dám đối mặt với thực tế phũ phàng này.
Thời gian điều trị tốt nhất của con gái đã bị bỏ lỡ rồi.
Lúc này, anh ta còn có thể làm gì được nữa?
Xoay sở tiền sao?
Đã xoay không nỗi nữa rồi.
Khi vụ kiện giữa tập đoàn Dương Hoa và doanh nghiệp Liễu Thị bị xử thua, anh ta cũng đã thân bại danh liệt, từ trên mây rơi xuống vực sâu.
Không ai muốn cho anh ta vay tiền nữa.
Về phần Kỷ Văn kia, cậu ta đã thành công bước lên vị trí của anh ta và trở thành luật sư nỗi tiếng lẫy lừng ở Giang Thành.
Anh ta cũng sẽ không được nhận vụ án nữa.
Thu nhập của anh ta giảm mạnh, thậm chí đến chi phí phẫu thuật của con gái cũng không có.
Khang Giai Hào biết rằng, không chỉ là vì tiếng xấu của anh ta, mà chủ yếu cũng là vì sự báo thù của tập đoàn Liễu Thị, sự báo thù của Liễu Nhị Gial Bây giờ anh ta đã mắt tất cả.
Ngay tức khắc, anh ta thậm chí đến cả con gái cũng không còn.
“Tiểu Tiểu, con yên tâm, con sẽ không cô độc đâu, cha sẽ đi cùng con.” Khang Giai Hào hồn bay phách lạc nói.
Tại thời điểm này, anh ta đã bị bủa vây bởi bóng tối “Tại sao anh không gọi điện cho tôi?”
Đúng lúc này, một giọng nói ở cửa vang lên.
Khang Giai Hào sửng sốt một chút, ngẳng đầu lên nhìn, lại thấy cửa phòng bị đầy ra, có hai người đang đứng ở ngoài cửa.
Anh ta đều quen biết.
Một người là Kỷ Văn, người còn lại chính là Lâm Đồng, vị chủ tịch của tập đoàn Dương Hoal “Các anh đến đây làm gì?” Khang Giai Hào âm thầm gạt đi nước mắt, lạnh lùng nói.
Hai người này chính là kẻ đầu sỏ phá hỏng mọi thứ của anh ta, anh ta đương nhiên không có ấn tượng tốt về hai người này.
“Cứu anh.” Lâm Dương đáp.
“Cứu tôi? Anh làm sao cứu tôi đây?” Khang Giai Hào tức giận đến mức bật cười, đôi mắt hung ác như dã thú trừng mắt nhìn Lâm Dương: “Tôi không cần bắt cứ ai cứu, cũng không cần bắt cứ ai thương hại, các anh đến đây để cười nhạo tôi, thì cứ việc cười đi, tôi không quan tâm!”
Nhìn thấy dáng vẻ của Khang Giai Hào như vậy, Kỷ Văn có chút đau đầu.
Lâm Dương lại không nói lời nào, cầm bản hợp đồng mà Kỷ Văn vừa mới viết ra đưa qua, đồng thời lấy từ trong túi áo khoác ra một cuốn sách nhỏ, đặt lên bản hợp đồng.
“Đoàn luật sư của tôi chỉ có một mình Kỷ Văn thôi thì vẫn chưa đủ.
Cậu ấy còn quá trẻ.
Nếu như có anh giúp đỡ, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không gặp phải bất cứ rắc rối nào ở Giang Thành! Tôi muốn anh giúp tôi, hơn nữa anh chỉ có thể giúp tôi! Ký tên vào bản hợp đồng này! “Lâm Dương nói.
Khang Giai Hào vốn dĩ định mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy cuốn sách nhỏ đặt trên bản hợp đồng kia, anh ta bất giác sửng sốt, sau đó cần thận cầm lên và mở ra.
Một lúc sau, anh ta sững sờ, cả người cũng rùng mình, tay cầm cuốn sách cũng run lên không ngừng.
“Anh anh là vị Lâm thần Y đó sao?” Anh ta run rẫy hỏi.
“Nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi bệnh cho con gái anh, anh có ký hay không?”
“Ký, tôi ký! Tôi ký!”
Khang Giai Hào hét lên đến khản cả cổ, ngay lập tức cầm bút lên, ký ba từ lớn trên hợp đồng rồi gào khóc.
Lâm Dương yên lặng nhìn chằm chằm vào Khang Giai Hào, không an ủi cũng không lên tiếng.
Kỷ Văn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng với việc gia nhập của Khang Giai Hào, đội ngũ luật sư của Lâm Dương e rằng toàn bộ tỉnh Giang Nam này đều sẽ không có đối thủ.
Một lúc sau, tiếng khóc của Khang Giai Hào mới nhỏ đi.
“Xin lỗi”
“Đàn ông khóc không có tội”.
“Có chuyện gì cần tôi làm không?”
“Anh biết Tiêu Nghị không?” Lâm Dương hỏi.
Cả hai run rẫy, kinh ngạc nhìn anh.
“Bất kế giá cả.”
Lâm Dương buông xuống bốn chữ, xoay người đi ra khỏi phòng.
Kỷ Văn và Khang Giai Hào đều run rẫy, nhưng nét mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn họ biết rằng đây sẽ là một trận chiến khó khăn, cũng là một bài kiểm tra mà Lâm Dương dành cho bọn họ.
Chia tay Kỷ Văn, Lâm Dương lái xe trở về tập đoàn Dương Hoa.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Lâm Dương cau mày liếc mắt nhìn điện thoại rồi kết nói.
“Tiểu Dương.” Giọng nói của Tô Quảng từ bên kia điện thoại truyền đến.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
“Cái đó, con có rảnh không? Có thể đến bệnh viện chăm sóc Tô Nhan giúp cha được không? Cha phải đi.” Tô Quảng do dự.
Lâm Dương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “vâng.”
Nói xong thì quay xe lái về phía bệnh viện Nhân dân.
Theo địa chỉ mà Tô Quảng đưa, Lâm Dương tìm thấy phòng bệnh của Tô Nhan một cách rất thuận lợi.
Tuy nhiên, khi vừa đến gần phòng bệnh thì lại nhìn thấy một đám người chặn trước cửa phòng bệnh, tức giận mắng chửi và la hét.
“Đều là cô! Đều là bị con tiện nhân như cô hại!”
“Nhà họ Tô của chúng tôi lần này bị cô hại đến nhà tan cửa nát rồi! Cô hài lòng chưa?”
“Cô sẽ không kết cục tốt đẹp đâu! Sớm muộn gì các cô cũng sẽ nhận quả báo!”
“Cô cứ chờ đó đi, ông trời sẽ đem các cô đi!”
Nhiều tiếng mắng chửi chói tai vang lên.
Lâm Dương cau mày, lúc này mới nhìn thấy đám người Tô Cương, Tô Mỹ Tâm, Tô Trân đang tụ tập ở của.
Cảm xúc của bọn họ kích động đến mức bị mấy y tá và bác sĩ chặn lại, xem ra, có vẻ như bọn họ muốn xông vào!
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Lâm Dương sải chân bước tới giận dữ hét lên.
“Hả? Chân chó đến rồi sao?”
“Thế nào? Ôm chân máy ông lớn kia có thoải mái không?”
“Chỉ tiếc là toàn bộ người ở Giang Thành đều biết cậu đã bị Lâm Đồng của tập đoàn Dương Hoa kia cho đội mũ xanh rồi!”
“Chậc chậc chậc, một người đàn ông sống như vậy cũng thật nực cười.”
Tô Mỹ Tâm và Tô Trân nói chuyện một cách âm dương kỳ quái.
“Đây là bệnh viện.
Nếu mấy người gây rối ở đây, vậy thì tôi sẽ gọi cảnh sát!” Lúc này, bác sĩ đang chặn Tô Mỹ Tâm và những người khác lại nghiêm túc hét lên.
“Hừ, lần này tha cho cậu! Lâm Dương, cậu chờ đó, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu! Cả đời này, nhà họ Tô nhất định sẽ sống chết với gia đình của các cậu đến cùng!”
Tô Cương nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người dẫn mấy người rời đi.
Lâm Dương nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Khi bước vào, mới nhìn thấy Trương Tinh Vũ ôm lấy Tô Nhan người đang run lẫy bẫy trên giường bệnh.
Tô Quảng đã không còn thấy bóng dáng đâu.
“Sao cậu lại đến đây?” Trương Tinh Vũ sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: “Cậu nhanh đi đi, đừng tiếp xúc với Nhan Nhi của tôi nữa, Nhan Nhi của tôi sắp kết hôn với Lâm Đồng rồi, lỡ như giữa hai người lại có lời đồn đại nào, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng Nhan Nhi của tôi, vậy thì sẽ rất tôi tệ! “
“Là cha gọi con qua đây.” Lâm Dương nhìn Tô Nhan nghiêm túc nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao người của nhà họ Tô lại chạy đến đây?”
Tô Nhan ngẳắng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phò phạc, hai mắt đỏ lên, chần chừ một chút rồi nói: “Bà sắp không xong rồi.”
“Cái gì?” Lâm Dương sửng sốt.
“Đã thông báo bệnh tình hiểm nghèo rồi.
Bác sĩ nói bà sẽ không sống được bao lâu nữa.
Người nhà họ Tô cho rằng bà là bị em làm cho tức giận mới thành như vậy, cho nên mới tới tìm em tính sổ!” Tô Nhan khàn giọng nói.
Lâm Dương nghe tháy vậy, lằng lặng gật đầu.
Lúc này, Tô Quảng từ ngoài cửa bước vào.
Sắc mặt của ông rất xanh xao, cả người có chút buồn bã.
Nói ra thì cũng đúng thôi, dù sao cũng là mẹ của ông, cho dù xảy ra chuyện gì, lúc này đều không còn quan trọng nữa.
“Bà nội thế nào rồi?” Tô Nhan hỏi.
Ặ Tô Quảng liếc nhìn Tô Nhan nói nhỏ: “Bà nội muốn gặp con!”
“Gặp con sao?” Tô Nhan hơi trừng to mắt