Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Nhưng cậu đã khiến Hiệp hội Y khoa trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng rồi đó! Cậu có hiểu không hả?”
“Cái này thì…”
“Sau khi Dương Hoa ngừng cung cấp thuốc, chắc chắn sẽ có một số lượng lớn bệnh nhân không có thuốc chữa bệnh, bất kể Hiệp hội Y khoa các cậu dùng phương pháp gì, nhất định phải giải quyết được hết tất cả những vấn đề của bệnh nhân, hiểu chưa?”
“Thưa ông, chúng tôi… hiện tại chúng tôi vẫn chưa có phương án điều trị cho hai căn bệnh viêm mũi dị ứng và nhồi máu não…” Lôi Minh nói thật nhanh.
“Các người đều ăn cứt hết sao? Chế tạo thuốc còn không làm được?”
“Chúa ơi, thưa ông, ông có biết rằng hai loại thuốc đặc trị đó do Dương Hoa phát triển rất phức tạp không? Có rất nhiều thành phần trong đó mà chính tôi còn chưa hiểu rõ.

Dù sao thì chúng cũng là đông y… Nếu làm vậy, chúng ta cần thời gian…”
“Đừng nói với tôi những điều vô bổ đó, nếu không tìm ra được thì không chỉ mất thể diện của Hiệp hội Y khoa mà còn mất thể diện của cả quốc gia nữa.

Khi đó thì cái vị trí chủ tịch Hiệp hội Y khoa cậu cũng đừng mơ mà ngồi xuống.”
Vừa nói dứt câu thì người ở đầu bên kia đã ngay lập tức cúp máy.
Lôi Minh sững sờ cầm điện thoại, một lúc lâu sau vẫn còn thẫn thờ…
Lần này đúng là chơi lớn rồi…
Linh Trúc hơi lo lắng đi về phía nhà của bố mẹ cô ấy.
Lâm Dương đã nhờ Khang Giai Hào, Phương Thị Dân và những người khác liên hệ với vài người bạn luật sư ở nước M, nhờ bọn họ giúp Linh Trúc giải quyết các vụ kiện tranh chấp nợ nần.

Bây giờ Linh Trúc đã được xoá khỏi danh sách nợ xấu ở ngân hàng, mà nợ nần cũng được Lâm Dương trả giúp bảy tám phần.
Tất nhiên Linh Trúc cũng không thích hưởng không từ người khác, cô ấy yêu cầu anh trừ tiền nợ vào lương sau này của mình.
Lâm Dương rất thích thú với người ngay thẳng như cô ấy, cũng không phản đối, nhưng anh lại nâng lương của cô ấy cao hơn một chút.
Vào buổi tối.
Linh Trúc đứng trước cửa chính, tay để ở chuông cửa, muốn bấm nhưng lại không dám.

Ngày mai cô ấy phải đi đến nước Y rồi.
Vương tử Birken đã giúp cô ấy sắp xếp mọi thứ.

Thái tử rất vui vì viện nghiên cứu hiệp hội y học Tây Y kết hợp cô ấy thể nằm trên lãnh thổ của nước Y, hoàng thất khác cũng hài lòng, dù sao hiệp hội y học này và cô ấy cũng có quan hệ chặt chẽ với tập đoàn Dương Hoa.

Vì vậy Linh Trúc đến là để tạm biệt cha mẹ cô ấy.

Thế nhưng nghĩ đến thái độ trước đây của cha mẹ, cô ấy lại do dự.
“Ba mẹ … chắc là cũng không muốn thấy mình đâu.” Linh Trúc thì thầm, hít một hơi thật sâu, buông tay quay người định bỏ đi.
Nhưng ngay lúc này.
“Kẽo kẹt.” Cửa được mở ra.
“Linh Trúc?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Linh Trúc không khỏi giật mình, quay đầu nhìn lại, trước mắt cô ấy là dáng hình hơi đầy đặn của mẹ mình.

“Mẹ…” Linh Trúc sững sờ.
“Con gái yêu của mẹ, sao con lại đứng ở cửa? Mau vào đi, coi chừng lạnh.” Mẹ Daisy kéo tay Linh Trúc vào nhà, mặt lộ nét đau lòng.
Linh Trúc giật mình, thái độ của mẹ so với lần trước như là một trời một vực.

Cha Jeno đeo một cặp kính đã lỗi thời đang ngồi ở sô pha xem báo, thấy Linh Trúc bước vào ông ấy lập tức để báo xuống đi đến ôm lấy cô ấy.
“Ba.” Mắt Linh Trúc đỏ lên, hơi bối rối.
“Linh Trúc, ba thật sự xin lỗi con, ba không biết tất cả đều là hiểu lầm, cũng không biết hiệp hội y học kia lại đối xử với con như vậy.

Xin lỗi con gái, con đã phải chịu đựng nhiều rồi.” Jeno nhắm mắt khẽ nói, giọng nói chất chứa sự ăn năn.
“Ba mẹ, có chuyện gì vậy?” Linh Trúc ngạc nhiên hỏi.
“Ba mẹ không sao, chỉ là rất xấu hổ với những việc đã xảy ra mà thôi.” .Jeno thở dài nói.
“Ba mẹ, mọi chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa” Linh Trúc dịu dàng nói.
Jeno im lặng nhìn Linh Trúc, trong lòng càng thêm xấu hổ.

Daisy cũng vội lau nước mắt, lúc này lại nghĩ đến chuyện gì liền nói: “Con gái, chắc là con chưa ăn cơm đúng không? Ngồi xuống đi để mẹ làm vài món ngon cho con.”
“Cũng được mẹ” Linh Trúc mỉm cười ngọt ngào đáp.
“Vừa lúc tôi đang đói bụng, Daisy, làm nhiều một chút.”
“Được.” Daisy nhìn .Jeno rồi đi vào bếp bận rộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui