Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Anh đang bảo tôi phản bội sư môn à?”
Lệ Vô Cực nhíu mày nói.

“Sư môn của anh còn coi anh là đệ tử của Kỳ Lân Môn không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

Lệ Vô Cực thỏa hiệp với anh.

Anh ta không thỏa hiệp cũng chẳng có tác dụng gì.

Dù sao thì Lâm Dương cũng nói rất có lý.

Kỳ Lân Môn đã không còn coi anh ta là đệ tử của Kỳ Lân nữa.

Nhất là Lưu Quyền cha của Vô Hằng.

Lưu Quyền là phó chưởng môn của Kỳ Lân Môn, tất nhiên là muốn bao che, nâng đỡ con mình lên, còn Lệ Vô Cực chỉ là một người bị Lưu Quyền hi sinh để nâng đỡ con mình lên mà thôi.

Bây giờ Lệ Vô Cực muốn lật lại vụ án đó đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Trừ khi anh ta có thể lật đổ được Lưu Quyền.

Mà bây giờ ngay cả chưởng môn cũng đứng về phía Lưu Quyền, lật lại bản án ư?
Vậy thì chắc phải đào hết cả Kỳ Lân Môn lên thì mới làm được điều đó.

Lệ Vô Cực không phải là người ngu, anh †a cũng hiểu những chuyện này.

Mọi chuyện đến nước này, trừ việc bí quá hóa liều ra thì cũng chẳng thể làm gì khác.

“Bao giờ ra tay?” Lệ Vô Cực hỏi.

“Đợi khi nào họ ra tay thì chúng ta hành động.


Lâm Dương bình tĩnh nói: “Anh vẽ vị trí của cỏ Thiên Huyền và cách đến chỗ đó cho tôi, sau đó về phòng mình chờ là được.

Khi nào họ ra tay, nếu phát hiện ra tôi không ở đó thì sẽ lập tức xuống núi tìm tôi.

Lúc đó họ sẽ tập trung vào khu vực bên ngoài chứ không chú ý đến cấm địa.

Lúc đó là thời cơ tốt nhất để anh đi lấy cỏ Thiên Huyền và cứu sư phụ.

Khi nào tôi nhắn tin cho anh thì phải lập tức rời khỏi Kỳ Lân Môn, chúng ta hẹn nhau ở dưới chân núi nhé… Anh có cầm điện thoại di động không vậy?”
“Có cầm.


“Ừ được rồi, về phòng trước đi.


““
Lệ Vô Cực gật đầu, lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Phòng ngủ của Lệ Vô Cực ngay đối diện phòng của Lâm Dương.

Sau khi về phòng, anh ta vẫn cảm thấy rất bất an nên hé cửa sổ ra một chút, âm †hầm quan sát tình hình ở phòng đối diện.

Cửa phòng vẫn đóng chặt.

Lệ Vô Cực thầm cảm thấy hơi nghi nghỉ.

Dù sao thì những suy đoán của Lâm Dương cũng rất đáng sợ.

Nhưng anh ta nói vậy cũng không phải là không có lý.

Nhưng Lệ Vô Cực không muốn tin rằng Kỳ Lân Môn lại sa đoạn đến mức đấy.

Anh ta ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào phòng đối diện, thậm chí còn không dám chớp mắt lấy một cái.

Nắng nhạt dần.

Màn đêm buông xuống.

“Bác sĩ Lâm, dùng cơm thôi.

” Một tên đệ tử bưng mấy mâm đồ ăn tỉnh xảo và cơm đến trước cửa phòng khách rồi gọi lớn.

Thấy cảnh đó, Lệ Vô Cực nhíu mày.

Chưởng môn Kỳ Lân Môn bảo là coi bác sĩ Lâm như khách quý, nhưng lại không mở tiệc tiếp đãi mà chỉ nấu vài món ăn đưa sang, thế này là có vấn đề rồi.

Chắc chắn không phải là vì chưởng môn Kỳ Lân Môn quá keo kiệt, mà là vì họ đang bận tính toán gì đó nên không có thời gian để mở tiệc chiêu đãi bác sĩ Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui