Giám đốc Lâm gọi cho ai đó để nói chuyện.
Họ nói cái gì thì những người chung quanh cũng không nghe rõ.
Có điều, những người đứng bên cạnh thì loáng thoáng nghe được một con số truyền đến qua điện thoại.
TỷI Đấy là tiền à?
Mấy người nghe thấy đều cảm giác như đầu nỗ tung.
Đặc biệt là Trương Thanh Hằng.
Chân anh ta mềm nhũn, tí nữa thì ngã quy ra đất.
Ttỷ?
Lẽ nào đó là… số tiền tích trữ của tập đoàn Dương Hoa hay sao?
Nếu thế thì, những đòn công kích của tập đoàn Thượng Vũ với bọn họ hoàn toàn không có bắt kì sức uy hiếp nào cả.
Tập đoàn Dương Hoa hoàn toàn có thể tận dụng nguồn tài lực khổng lồ này để tiền hành phản kích bên kia.
Tại sao lại có thể như vậy?
Toàn thân Trương Thanh Hằng run rẩy không ngừng.
Anh ta chưa từng nghĩ rằng thực lực của Lâm Dương lại hùng hậu tới như vậy.
“Chắc… chắc chắn là anh đang nói dối!” Anh ta nói mà giọng run run.
i “Mọi người ai cũng là người trưởng thành cả.
Nói dôi tôi cũng chả có lại, thay vào đó còn ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Cậu thấy là tôi sẽ dư hơi mà làm chuyện ngu ngốc như vậy sao?” Lâm Dương đặt điện thoại xuống.
Mặt Trương Thanh Hằng lúc đỏ lúc trắng, đổi màu liên tục.
Cuối cùng thì anh ta xoay người định rời đi.
Anh ta cần phải báo cáo chuyện này với lại Tư Đồ Kính, đồng thời phải bàn bạc với công ty để chuẩn bị sẵn chính sách đối phó.
Nhưng ngay lúc Trương Thanh Hằng đang định rời đi thì đột nhiên Lâm Dương lên tiếng gọi anh ta.
“Khoan đã.”
Trương Thanh Hằng vừa sợ vừa tức quay lại nhìn Lâm Dương.
“Quay về bảo lại với Tư Đồ Kính hoặc là nam phái, chọc đến tôi thì nhất định sẽ phải hối hận.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Khoảnh khắc nghe thấy Lâm Dương nói như thế, sắc mặt Trương Thanh Hằng tối thui.
Anh ta nghiến chặt răng, cũng không đáp lại câu nào mà chui vào trong xe, chật vật rời khỏi chốn này.
Trương Thanh Hằng đi rồi, Tô Bắc với Tô Trân cũng chả dám ở lại lâu.
Cả hai run rẩy đi khỏi đây.
Bọn họ cũng phải chạy vê chỗ cụ Tô để kể lại chuyện này.
Tiểu Lưu đứng bên phấn khích đến độ cả người run lên bần bật.
Cậu ta nhìn về phía Lâm Dương, vẻ mặt sùng bái.
Ai mà ngờ được trong hoàn cảnh hiểm nghèo tới vậy, Lâm Dương lại có thể xoay chuyển thế cục chỉ bằng vài lời nói cơ chứ.
Thật đáng sợ biết bao!
Các phóng viên lại xông tới vây quanh họ một lần nữa.
Phóng viên liên tục đặt câu hỏi.
Giờ phút này, rất nhiều ký giả cảm thấy Lâm Dương thật sự đẹp trai vô ngần.
Mà những người trước đấy lo châm chọc Lâm Dương thì thấy mắt hết mặt mũi, im ỉm rời đi.
Cuộc thẳm tra giải quyết xong mát chưa đến hai tiếng đồng hò, kết thúc một cách vội vàng.
Đến lúc đám Khang Dĩ Hào với Kĩ Văn rời khỏi tòa án, vẻ mặt ai cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Có thể thấy là họ cũng không ngờ được là đối phương lại đột ngột rút lui như vậy.
Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận quyết chiến.
Cơ mà chẳng ai ngờ là họ chuẩn bị xong xuôi rồi thì đối phương lại chuồn mắt.
Sau khi quay lại công ty, những người này biết một loạt sự việc xảy ra sau đó thì mặt ai cũng đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.
“Tiêu Nghị bị bắt, Xương Bá bị hạ, dân nơi đây đột ngột rời đi, tất cả là do giám đốc Lâm sao?”
Mã Hải đặt mông ngồi xuống ghế sô pha của công ty, ngơ người nhìn về phía người đàn ông đứng bên cửa số sát đất bên kia.
Lúc này đây, ông ta cảm thấy người trước mặt quá đỗi xa lạ và bí ẩn.
“Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành đáp trả những hành động trả thù của tập đoàn Thượng Vũ.” Lâm Dương đứng bên cửa sổ lên tiếng.
“Giám đốc Lâm, Lạc Bắc Minh thất bại, Tiêu Nghị bị bắt, quá nửa là nam phái sẽ không tiếp tục thực hiện bước tiếp theo nữa.
Khả năng cao là tập đoàn Thượng Vũ sẽ không tác động đến chúng ta trên thị trường chứng khoán nữa.
Nên là chúng ta không cần phải lo lắng.” Mã Hải lấy lại tinh thần rồi nói.
“Tôi biết.
“
Lâm Dương khép mắt lại một lúc rồi lại mở ra.
Trong mắt thoáng ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Nhưng bọn họ bất động không có nghĩa là chúng ta cũng sẽ bắt động theo! Tìm người thao túng thị trường chứng khoán giỏi nhất, tìm những thiên tài kinh tế xuất chúng cho tôi.
Chúng ta sẽ chủ động tấn công tập đoàn Thượng Vũ.”
Mã Hải nghe xong thì suýt nữa ngã ra ngoài ghế sô pha.
“Giám đốc Lâm, không thể làm vậy được!” Ông ta vội vàng kêu to.
“Vì sao?” Lâm Dương nghiêng đầu, thờ ơ hỏi.
“Công ty chúng ta vừa mới khỏi nghiệp, có rất nhiều việc chưa được ổn định.
Nếu như bây giờ chúng ta chủ động mở một cuộc chiến thương nghiệp vậy thì sẽ rất bất lợi đối với tập đoàn Dương Hoa chúng ta.
Huống hồ, tập đoàn Thượng Vũ là một công ty mậu dịch đa quốc gia, căn cơ vững vàng, tài chính dồi dào, mạng lưới quan hệ rắc rối, phức tạp.
So với bọn họ, chúng ta thật sự là quá non.
Giám đốc Lâm, anh nhất định không được kích động.”
Mã Hải là tay lão luyện.
Thông qua việc ông ta thu xếp chuyện kinh doanh của nhà họ Mã một cách gọn gàng, cần thận là có thể thấy.
Có thể nói là ông ta biết rất rõ về thương trường, cũng biết khá nhiều về các công ty, xí nghiệp lớn trong nước.
Đúng vậy.
Tập đoàn Dương Hoa đúng là rất mạnh.
Có trong tay hai phương thuốc đã tuyệt tích, tiền đồ của tập đoàn Dương Hoa đúng là không thể đong đếm được.
Cơ mà mọi việc thì đều cần có một quá trình tích lũy tiền dần.
Tập đoàn Dương Hoa mới thành lập được bao lâu chứ? Mới thế mà đã muốn so găng với tập đoàn Thượng Vũ ấy hả? Như vậy không phải là tự đầy mình vào chỗ chết hay sao.
Nhưng Lâm Dương nghe xong lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần phải nghĩ nhiều quá đâu.
Cứ làm theo ý tôi đi.”
“Chúng ta hoàn toàn không có khả năng thắng!”
“Tôi cũng không có ý định thắng.”
“Sao cơ?”
Mã Hải không hiểu ra sao.
Ông ta còn tưởng mình nghe nhằm chứ.
“Từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn không có ý định thằng.
Cơ mà, với tôi mà nói, chỉ cần làm vậy thì chúng ta đã thắng rồi.
Mã Hải, tôi không thiếu tiền, tôi cũng chẳng thiếu cơ hội.
Cho dù lần này, tập đoàn Dương Hoa chúng ta có đánh một trận rồi thương tích đầy mình thì tôi cũng có thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn, Thậm chí, tôi còn có thể khiến nó đi lên bậc cao hon, tiến lên vị trí mới.
Nhưng tập đoàn Thượng Vũ thì khác.
Nếu bọn họ bị thương nặng, vậy thì chắc chắn họ sẽ không thể khôi phục lại nhanh bằng chúng ta.
Cho nên, tôi muốn ông phải tấn công bọn họ, hơn nữa, còn phải ra đòn không cần cố ky bắt cứ điều gì, không phải lo công ty sẽ phá sản.”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
Hô hấp của Mã Hải cũng càng lúc càng dồn dập.
Ông ta ngắn người nhìn Lâm Dương.
Nhìn gương mặt nghiêm nghị, thái độ chắc chắn của anh, ông ta hít thật sâu rồi nghiêm túc nói: “Ngài Lâm, xin hãy yên tâm.
Việc này… cứ giao cho tôi.
Nếu như chuyện đã đi đến bước này, mối thù giữa tập đoàn Dương Hoa với lại tập đoàn Thượng Vũ đã ấn định, vậy thì cùng lắm là cá chết rách lưới thôi.
Giám đốc Lâm đã nói vậy rồi thì hà tất ông ta lại phải sợ đây.
“Tốt lắm.”
Lâm Dương gật đầu, nói tiếp: “Từ Thiên đâu?”
“Về nhà rồi.
Bảo là Nam Thành có chuyện.” Mã Hải định nói lại thôi.
“Tôi biết rồi.
Công ty bên này giao cho ông nhé.
Tôi về trước.”
Lâm Dương phủi bụi trên người.
Anh rút ra một cây ngân châm, châm lên trên cổ.
Thoáng chốc, gương mặt anh đã thay đổi, không còn là gương mặt đẹp trai, tuấn tú trước đấy của giám đốc Dương mà thay vào đó là gương mặt của Lâm Dương.
“Ngài Lâm.”
“Còn có việc gì à?” Lâm Dương nghiêng đầu hỏi.
“Là thế này.
Lúc đi Từ Thiên có bảo là… hi vọng ngài sẽ qua bệnh viện thăm Sương Huyền… Ông ta đã biết mọi chuyện rồi nên cũng đã dạy lại Sương Huyền.
Ông ta cũng thay Sương Huyền xin lỗi ngài.
Nên là nếu có thể, mong là ngài có thể ra tay…” Mã Hải chần chừ, nói không liền mạch.
Đầu mày Lâm Dương khẽ động.
Cuối cùng anh gật đầu đồng ý: “Thôi được.
Cứ so đo với lại một con nhóc con cũng chả có gì hay cả.
Có gì tôi sẽ qua bệnh viện xem thử con bé Sương Huyền.”
“Ngài Lâm, ngài vắt vả rồi.”
Rời khỏi công ty, Lâm Dương dự định sẽ đến y quán Lạc Thiên xem thế nào.
Cơ mà anh còn chưa khỏi động 918 thì đã có một cuộc điện thoại được gọi tới.
Lâm Dương nhìn qua màn hình điện thoại di động.
Anh cau chặt mày rồi lập tức nghe máy.
“Lâm Dương, con đang ở đâu vậy?” Bên kia vang lên giọng nói do dự của Tô Quảng.
“Có chuyện gì đấy bó?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
Tô Quảng trầm mặc một lúc rồi mới thở dài nói: “Lâm Dương, bế biết là con với Tô Nhan đang chuẩn bị ly hôn cơ mà chung quy thì hai người các con vẫn chưa kí giấy nên vẫn có thể nói con là chồng của nó.
Nếu con không… về nhà một lần thì Nhan Hồ…”
Dường như Tô Quảng không biết phải nói ra làm sao.
Nhưng Lâm Dương đã hiểu được ý ông.
“Bố, bố cứ yên tâm đi.
Giờ con sẽ về đây.”
“Xin lỗi…” Tô Quảng khàn giọng nói.
Nói xong thì ông ngắt máy.
Lâm Dương đạp chân ga, chạy thẳng về phía khu nhà đã ở ba năm nay.
Anh lên phòng.
Tô Quảng mở cửa cho anh.
“Thằng chó nhà mày tới đây làm cái gì hả?”
“Thầy Lâm Dương vào phòng, Trương Tình Vũ giận tím mặt.
Bà ta chỉ tay vào mặt Lâm Dương rồi chửi ầm lên.
“Tình Vũ, sao em lại nói vậy? Dù sao Lâm Dương cũng là con rễ nhà mình.” Tô Quảng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ bà ta.
“Con rễ? Nó xứng chắc? Con rễ tôi là giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoa chứ không phải cái ngữ nó! Hơn nữa, nếu không phải do nó thì con Nhan nhà mình có thành ra như bây giờ không?” Trương Tình Vũ kích động, định cầm chổi đánh Lâm Dương.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra.
Tô Nhan mặc vest nữ, vẻ mặt tiều tụy bước ra ngoài.
“Mẹ, mẹ dừng tay lại đi!”
“Nhan à!” Trương Tình Vũ vui mừng: “Rốt cuộc con cũng chịu ra ngoài rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Dương nữa.
Lâm Dương… anh vào đây… Em có mấy chuyện muốn nói với anh.” Tô Nhan vẻ mặt đau khổ nhìn Lâm Dương, giọng khàn khạc, khó nhọc nói.
Lâm Dương hơi ngắn ra, trong lòng thoáng có dự cảm không tốt nhưng anh vẫn gật đầu, đi vào phòng.
Của lại bị Tô Nhan khép vào một lần nữa.