“Cái gì?”
Khách mời lại náo động.
“Cô Ngọc Phương, nhìn kỹ một chút!
Đừng để nhìn lầm!” Lâm Huy không khỏi lên tiếng.
Rõ ràng, cho dù là ông ta, ông ta cũng không thể tin được, hoặc là không thể chấp nhận được.
“Không có gì sai trong hợp đồng này.
Hợp đồng này là hợp đồng tùy chỉnh riêng của công ty quốc tế Bái Nam.
Tôi không thể nhìn lầm được.
Nói chung, loại biên nhận hợp đồng này chỉ có những khách hàng hàng đầu của tập đoàn Bái Nam mới có.
Mọi người nhìn vào viền của hợp đồng này là logo được đánh dấu bằng các đường vàng, đây là dấu hiệu chống hàng giả!” Ngọc Phương nói, nhanh tay chỉ xuống.
“Nhưng hy vọng song hoa này là tác phẩm của thầy Sandro.
Nó liên quan gì đến công ty Bái Nam?” Nữ đồng nghiệp lên tiếng hỏi.
Sau khi những lời này thốt ra, rất nhiều người xung quanh đều nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ.
Ngọc Phương thậm chí còn nhìn nữ đồng nghiệp như nhìn một người ngốc..
Gô ta lui hai bước, có chút chột dạ.
“Cô ngay cả điều này cũng không biết?
Thầy Sandro luôn có mối quan hệ hợp tác với công ty quốc tế Bái Nam.
Hy vọng song hoa của thầy Sandro do công ty Bái Nam kinh doanh! Có gì kỳ lạ khi sử dụng hợp đồng Bái Nam?” Ngọc Phương nói.
Nữ đồng nghiệp nghe vậy há to mồm, thất thanh.
“Vậy có nghĩa là anh ta thực sự mua được thứ này?” Có người run rẩy hỏi.
“Biên lai hợp đồng là thật, vậy là chắc chắn rồi! Vậy hy vọng song hoa là giám đốc Lâm mua!” Nữ đồng nghiêp gật đầu.
“Oai”
Cảnh tượng bùng nổ trong tích tắc.
Đây có thể nói là hiện thực rồi!
Cho dù mọi người không chịu tin cũng phải chấp nhận!
Một kẻ vô dụng!
Một kẻ ở rểi Một kẻ chỉ biết sống bám váy vợ và ăn cơm mềm!
Thế mà lại mua được bộ lê phục đắt nhất trên thế giới!
“Không đúng, sao một kẻ như vậy lại có tiền mua hy vọng song hoa?”
“Giả sao? Tôi nhất định là đang nằm mơI Là đang nằm mơI”
“Người này là Lâm Dương sao? Không phải nhìn lầm sao?”
“Cậu ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể mua hy vọng song hoa?”
“Làm sao chuyện này có thể?”
Các vị khách hoảng loạn, thậm chí có người còn la hét.
Tô Nhan cũng ngốc tại chỗ.
Cô ngây người nhìn bản hợp đồng trong †ay Lâm Dương, sau đó nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lâm Dương, thở gấp đến mức gần như nghẹt thở.
Cô không ngờ rằng những gì Lâm Dương nói là sự thật!
Người này thực sự đã mua cho mình hy vọng song hoa! Tặng cho mình một chiếc váy trị giá hàng trăm triệu!
Như mơ vậy!
Tô Nhan cảm thấy cực kỳ khó tin.
Nhưng một lần nữa, có một vấn đề khác mà cô ấy không thể hiểu được cứ lởn vởn trong não, khiến tất cả trở nên khó hiểu “Lâm Dương! Cậu không có tiên và không có việc làm.
Cậu chỉ là một kẻ ăn bám nhà vợ, cậu lấy đâu ra tiền để mua hy vọng song hoa?” Đỗ Chí Cường hung hăng đứng dậy hét lên.