Tô Nhan cứ suy tính mãi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ tới gặp Hoa Mãn Thần xem thế nào.
Tuy cô biết đi chuyến này tương đương với việc cửu tử nhất sinh hay đưa dê vào miệng cọp nhưng cô cũng tự hiểu rằng trốn tránh không có tác dụng.
Do đó, đến tối, Tô Nhan gọi Lạc Thiên với mấy cô bạn thân của mình cùng nhau đi đến nhà hàng Đông Châu.
Tô Nhan tính là mình sẽ vào nói chuyện với Hoa Mãn Thiên trước, nếu có bắt cứ vấn đề gì thì Lạc Thiên sẽ báo cảnh sát tới cứu ngay.
Tuy Tô Nhan cực kỳ ghét Hoa Mãn Thiên nhưng có một chuyện mà Tô Quảng nói rất đúng, bây giờ cô không gánh nổi cơn giận của nhà họ Hoa.
Nếu như nhà họ Hoa tìm cô để tính số thì dựa vào cái gì mà cô đòi chống lại nhà họ Hoa chứ.
Tuy Tô Nhan là người vô tư nhưng trước tình thế hiện tại, cô cũng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Nhưng lúc cô đến nhà hàng thì…
“Cái gì cơ? Hoa Mãn Thiên không có trong phòng riêng sao?”
Tô Nhan sửng sốt.
“Đúng vậy thưa cô.
Hôm nay cậu Hoa không có tới đây.” Giám đốc nhà hàng bắt lực nói.
“Chuyện gì thế này?” Tô Nhan hoang mang.
“Chắc là anh ta dọa cậu thế thôi… Tiểu Nhan, cậu đừng lo quá, đây là Giang Thành, giám đốc Lâm sẽ giúp cậu mà, cái tên họ Hoa kia sẽ không dám bắt cậu đi đâu!” Lạc Thiên an ủi cô.
Tô Nhan nghe thế thì cười khổ liên tục.
“Sau khi chữa trị cho mẹ tớ xong thì giám đốc Lâm lẳng lặng đi mà không nói gì cả.
Tuy là anh ấy không bảo gì nhưng thông qua cuộc nói chuyện thì tớ có thể nhận ra là anh ấy khó chịu với Hoa Mãn Thiên, chắc là anh ấy với Lâm Dương có quen biết với nhau, tớ làm như vậy với Lâm Dương, hẳn là anh ấy cũng có chút định kiến với tớ mắt rồi.”
“Ưm, thế thì… Cậu… Cậu sẽ li hôn với Lâm Dương thật à?”
Chẳng hiểu sao Lạc Thiên lại đi hỏi cô như thế.
Cô vừa hỏi xong thì lập tức cảm thấy chột dạ, ánh mắt đang nhìn Tô Nhan cũng thay đổi, trở nên cần trọng hơn.
Tô Nhan lại cười khổ, không trả lời cô.
Lạc Thiên cảm thấy có hơi thất vọng.
“À đúng rồi, bây giờ Lâm Dương đang ở chỗ cậu à?”
“Đúng vậy.”
“Sáng mai tớ qua chỗ cậu nhé, tớ muốn nói chuyện với anh TÐ 7 “Chẳng phải là lúc nào cậu muốn nói chuyện với anh ấy cũng được sao?”
“Thôi, cứ để sáng mai tớ qua.”
Tô Nhan hạ giọng nói rồi vội vàng rời khỏi đây.
Lạc Thiên thở dài, cũng không cản cô lại.
Tô Nhan quay lại bệnh viện, trực trong phòng ở bên bố mẹ mình một đêm, sáng hôm sau, cô mang hai quầằng mắt thâm quằng đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, định đến phòng khám của Lạc Thiên để gặp lâm Dương.
Nhưng đúng cô vừa mới đi tới chỗ xe mình đỗ thì đột nhiên có mấy người lao đến, trong đó có một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc rõ lòe loẹt, trang điểm đậm.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Nhan một lúc rồi lạnh lùng hỏi: “Cô là Tô Nhan phải không?”
“Đúng vậy, bác có việc gì ạ?”
“Mày gọi ai là bác đấy hả?”
Bà ta vung tay tát thẳng vào mặt Tô Nhan.
Bóp!
Tô Nhan bị tát, đau đến nỗi bước lùi về sau, cô ôm mặt, vừa sợ vừa tức: “Sao bà lại tát tôi hả?”
“Tát mày? Tao còn đang muốn giết mày đây này!”
Bà ta giơ tay ra, bóp chặt cổ Tô Nhan.
Tô Nhan cảm thấy đau đớn vô cùng, cô bám vào tay bà ta, cố gắng gỡ tay bà ta ra khỏi cổ mình nhưng người đàn bà đó lại cực kỳ khỏe, cô không sao gỡ ra nỗi.
Đột nhiên, bà ta đẩy mạnh cô một cái.
Tô Nhan ngã bệt xuống đất, gương mặt trắng nõn của cô hằn rõ dấu năm ngón tay, đỏ lựng.
“Tao nói cho mày biết, tao là mẹ của Hoa Mãn Thiên! Nghe nói là mày dám từ chối con trai tao, con trai tao vừa ý mày thì mày phải biết điều nghe theo nó, nếu không phải là con trai tao đang thích mày thì bà đây đã cào nát cái mặt mày ra rồi!” Người đàn bà đó lạnh lùng nói.
“Bà…” Tô Nhan đau đến nỗi phát khóc đi được.
“Tao cái gì mà tao hả? Nghe đây này, giờ con trai tao đang mất liên lạc, tốt nhất là mày nên cầu nguyện tao tìm được nó, nếu như nó gặp bắt cứ bắt trắc gì thì tao sẽ chôn sống mày, để mày xuống đấy phục vụ con trai tao, nghe rõ chưa?”
Bà ta nói xong thì phủi tay, quay người, dẫn người của mình rời khỏi bãi đỗ xe.
Tô Nhan cắn môi, thấy tủi thân vô cùng, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt, nước mắt tí tách rơi xuống mặt đấy.
Nhưng cô không nói thêm bát cứ lời nào mà chỉ im lặng lên trên xe, đi tới phòng khám của Lạc Thiên.
Trên đường đi, cô liên tục xoa gò má để dấu bàn tay trên mặt & mình đỡ rõ hơn nhưng lúc cô tới nơi, Lạc Thiên vân phát hiện ra chỗ lạ, cả Lâm Dương cũng thấy.
“Mặt em sao thế này?”
Lâm Dương đang ăn sáng vội đặt bát phở xuống, cau mày hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là em với bố cãi nhau, ông ấy giận nên tát em một cái thôi.” Tô Nhan nhỏ giọng đáp.
“Giờ bố em vẫn còn đang bó bột kia kìa, ông ấy là Na Tra chắc!” Lâm Dương không vừa lòng với lời nói dối của Tô Nhan, vạch trần lời nói dối của cô ngay lập tức.
Tô Nhan cắn môi dưới, ngập ngừng mãi mới chịu nói rõ nguyên nhân cho họ biết.
“Cái gì cơ? Tức thật chứ! Không hỗ là mẹ con, cái thằng Hoa Mãn Thiên kia là thằng súc sinh, mẹ nó cũng chẳng khá hơn tí nào!” Lạc Thiên tức mình nghiên răng nghiền lợi chửi.
“Thôi được rồi, Thiên Thiên, tớ cũng chẳng muốn tranh cãi với cái loại người đấy.” Tô Nhan lắc đầu bảo.
“Tiểu Nhan, cậu cho là không tranh cãi với cái loại người đấy thì bà ta sẽ không lại tới tìm cậu à? Cậu nhằm rồi, lần này bà ta tới cảnh cáo thôi, lần sau bà ta sẽ ra tay với cậu nặng hơn đấy.”
Lạc Thiên nghiêm túc nói.
“Cơ mà… Tớ cũng không biết phải làm sao nữa…” Tô Nhan nhỏ giọng nói.
Lạc Thiên nghẹn họng trong thoáng chốc, cô âm thầm nhìn về phía Lâm Dương đứng bên cạnh, anh cũng không nói gì.
Hình như là Tô Nhan vừa mới nhớ ra cái gì đó nên cô rút một tắm chỉ phiếu ở trong túi mình ra, đưa cho Lâm Dương.
“Đây là cái gì?” Lâm Dương ăn phở, miệng lúng búng hỏi cô.
“Đây là chỉ phiếu hai trăm vạn, toàn bộ tiền sau khi bán nhà, em gom được ở đây hết rồi.
Còn hai trăm vạn nữa, em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.” Tô Nhan nói.
“Gì cơ? Tiểu Nhan, cậu bán nhà rồi sao? Thế giờ cậu ở đâu?”
Lạc Thiên sửng sốt.
“Tạm thời tớ ở lại công ty, giờ Duyệt Nhan đã đổi đời rồi, anh ấy sẽ cõ lãi nhanh thôi.
Cậu yên tâm đi, mọi thứ rồi sẽ khá hơn mà.” Tô Nhan cười trừ nói.
Lạc Thiên lộ vẻ lo lắng nhưng không nói gì tiếp.
Sau đó, Tô Nhan lại nói thêm một câu: “Em có để phần anh một phòng, anh có thể tới công ty sống cùng với em.”
Nói xong thì cô dè dặt nhìn về phía Lâm Dương.
Lạc Thiên không ngờ cô lại nói thế.
Một lúc sau, Lâm Dương mới gật nhẹ bảo: “Anh biết rồi.”
Ngay lập tức, Lạc Thiên thở phào một hơi.
“Em có thể hỏi anh một chuyện được không?” Tô Nhan chần chừ mãi, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
“Muốn hỏi tại sao anh có thể mời nổi thần y Lâm và làm sao anh có được bốn trăm vạn có phải không?” Lâm Dương nói.
“Đúng vậy.” Tô Nhan gật đầu.
Lâm Dương có hơi do dự.
Anh tin là nếu như bây giờ anh công bố thân phận thật sự của mình với Tô Nhan thì nhất định cô sẽ tin, nhưng đồng thời cô cũng sẽ khó mà chấp nhận nỗi sự thật này.
Mạt khác, nếu như bây giờ anh công bố chuyện này ra, bên Yến Kinh chắc chắn sẽ nhận ra anh, dù sao thì người của nhà họ Hoa lẫn người của Nam Phái đều đang ở Giang Thành cảnh, rất nhiều người đang theo dõi, giờ anh xuất đầu lộ diện cũng không tốt.
Cân nhắc mãi, cuối cùng Lâm Dương vẫn lựa chọn tạm thời che dấu Tô Nhan, đợi bao giờ anh với cô tới Yến Kinh sẽ nói rõ mọi chuyện sau.
“Bởi vì giám đốc Lâm đánh giá cao khả năng của anh nên mới chịu giúp đấy.” Lâm Dương bịa chuyện bảo.
“Khả năng của anh?” Tô Nhan sững người.
“Đúng vậy, chắc em cũng biết là anh có biết y thuật, giám đốc Lâm đánh giá cao kiến thức y học của anh nên hai người bọn anh mới trở thành bạn bè, cũng cho anh vay bốn trăm vạn mà không đòi hỏi gì cả.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Tô Nhan khó mà tin nỗi.
“Đơn giản như vậy thôi!” Lâm Dương chém đinh chặt sắt nói.
Tô Nhan vẫn không thể tin được.
Nhưng cô cũng nhanh chóng thở dài rồi nghiêm túc nói: “Nếu như giám đốc Lâm đã chịu coi anh là bạn vậy thì nhất định anh phải cô gắng, không được phụ sự tin tưởng của giám đốc Lâm dành cho anh.
Bốn trăm vạn đấy, lúc anh trả cho giám đốc Lâm thì giúp em nói với anh ấy là cho chúng ta thêm một tháng, một tháng nữa, nhất định em sẽ tìm cách trả nốt hai trăm vạn cho anh ấy.”
“Tiểu Nhan, em không phải vội vậy đâu, không có vấn đề gì đâu mà.” Lâm Dương nói.
“Đây là tiền của giám đốc Lâm chứ cũng không phải tiền của anh, tiền của người khác, dẫu sao thì cũng không nên nợ lâu…
Thôi, em về trước đây.”
Tô Nhan nghiêm túc nói rồi đứng dậy, xoay người đi về phía của.
Nhưng lúc đến cạnh cửa thì đột nhiên cô ngừng lại.
“Lâm Dương!”
“Sao em?” Lâm Dương thắc mắc hỏi.
Tô Nhan hít thật sâu xong rồi hạ giọng nói: “Anh có thể được giám đốc Lâm đánh giá cao, đấy là cơ hội của anh, mong là lần này anh có thể nỗ lực, gắng hết sức mình, tranh thủ cơ hội tạo dựng sự nghiệp riêng cho mình, đừng khiến mọi người thất vọng nữa, có được không?”
“Hừm…” Lâm Dương cảm thấy hơi nghẹn lời, không biết phải nói sao cho phải.
“Còn nữa, lần này… Cảm ơn anh rất nhiều…” Tô Nhan nói thêm như vậy xong thì vội vàng rời khỏi.
Lâm Dương sờ mũi, cười khổ mãi.
Có điều, Tô Nhan vừa mới đi chưa được bao lâu thì….
Kít kít!
Một loạt tiếng phanh xe cùng nhau vang lên.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng rên không rõ lời, rồi tiếng thét thất thanh của người qua đường đội đến.
“Xảy ra tai nạn rồi! Xảy ra tai nạn rồi!”
Vừa nghe thấy thế, Lạc Thiên với Lâm Dương cùng sững người ra rồi đồng loạt lao ra ngoài.
Lúc nhìn thấy cảnh trên đường, Lâm Dương cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.