Mọi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Liễu Như Thi không nói gì, chỉ nhắm đôi mắt lại.
Ai có thể sống sót qua những thủ đoạn khủng khiếp như: vậy?
“Được rồi, giáo chủ, bảo người đến dọn dẹp chút đi! Đổ chút nước vào thì khói sương này sẽ biến mắt.
” Sở trưởng lão cười khúc khích nói.
Văn Mạt Tâm gật đầu, liền muốn vẫy tay.
Nhưng chính vào lúc này, một giọng nói từ trong làn khói tím đột nhiên truyền ra.
“Thế nào? Chỉ có chút thủ đoạn nhỏ này thôi sao?”
Ngay khi những lời này rơi xuống, hiện trường ngay tức khắc im lặng như tờ.
Mọi người vội vàng nhìn vào trong màn sương màu tím, nhưng lại thấy một bóng người mơ hồ đang từ trong màn sương chậm rãi bước ra.
“Là giả đúng không…” một vị khách rùng mình lên tiếng.
“Không … không thể nào… tuyệt đối không thẻ nào…” Văn Hải ngồi bệt dưới đất run lẫy bẫy.
“Anh ta là ma quỷ sao?” Hoắc Ngạo da đầu như muốn nỗ tung.
Hoắc Kiến Quốc trợn to hai mắt, lúc này cũng không nói thành lời.
Loại khí độc như vậy cũng không thể giết được anh ta sao?
“Nếu như đứa trẻ này nguyện ý ngắm ngầm chịu đựng, đất nước Trung Quốc trong máy chục năm tới nhất định sẽ là thời đại của cậu ta!” Bà cụ Dược Vương cảm khái.
Đôi mắt mùa thu của Liễu Như Thi không khỏi rơi trên người của bà ngoại mình.
Cô ấy rất hiếm khi nghe bà ấy đánh giá về người khác, càng chưa bao giờ nghe bà ấy đánh giá một người cao đến như vậy…
Về phần Sở trưởng lão, Văn Mạt Tâm và những người khác, sớm đã bị sốc trước cảnh tượng khủng khiếp này.
“Không … không thể nào… cái này nhát định là giả! Trong tình huống này, Lâm thần y đó làm sao có thể còn sống được? Cái này chắc chắn là giả!” Nụ cười trên mặt của Sở Trưởng Lão sớm đã biên mật, thay vào đó là vẻ kinh ngạc và hoảng sợ sâu sắc.
Bà ta biết rõ loại khí độc mà bà ta đã chế tạo ra đáng sợ đến như thế nào.
Đây là những vũ khí hóa học thực sự.
Thép nấu chảy còn dễ chứ đừng nói đến con người.
Cho dù có đặt một chiếc xe tăng vào đó, e rằng cũng không mắt nhiều thời gian để nó tan chảy.
Ai có thể sống sót trong loại khí độc này?
Sở Trưởng Lão không dám tưởng tượng.
Còn khi người trong khí độc từng chút một bước ra ngoài, thì hình dáng của người đó cũng hiện ra rõ ràng.
Chính là Lâm Dương.
Khi nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của Lâm Dương trong lúc này, Sở trưởng lão đã có chút đứng không vững rồi.
Không hề tổn thất chút nào!
Đúng vậy!
Không có bộ phận nào trên cơ thể của Lâm Dương bị tổn thất!
Ngay cả quần áo cũng không bị hư hỏng!
Như thể những khí độc kia đối với anh mà nói chỉ là mây gió thoáng qua mà thôi!
“Chuyện này là sao vậy?” Văn Mạt Tâm cũng nhíu mày.
“Cậu … cậu … cậu đã làm cái gì vậy? Cậu đã làm cái gì?”
Sở trưởng lão chỉ vào Lâm Dương run rẩy hỏi.
*Tôi không làm gì cả, chỉ là rắc một chút bột lên người.
”
Lâm Dương thản nhiên hất tay, một cái chai sứ nhỏ rơi trên mặt đất.
Khi mọi người nhìn quanh, mới phát hiện trên người Lâm Dương quả nhiên có một tầng bụi màu trắng xám trên người, rất là tinh vi.
*Ý của cậu là… cậu đã dùng bột này để ngăn chặn chất độc của tôi sao?” Sở trưởng lão kinh ngạc hỏi.
“Cũng gần như vậy.
” Lâm Dương thản nhiên nói.
“Không! Thể! Nào!”
Sở Trưởng Lão gần như rống lên.
“Có gì mà không thể? Cái này của bà chẳng qua là lợi dụng độc tố của bọ cạp, cóc độc, rắn độc, nhện độc và rét độc, sau đó sử dụng một số công thức hóa học để phát triển độc tố mà thôi.
Cũng không tính là cao minh! Mặc dù có thể dung vàng nấu sắt, nhưng muốn phá nó, dễ như trở bàn tay, trên người tôi tuỳ tiện có máy hũ thuốc này là có thể phá được rồi.
” Lâm Dương lắc đầu.
Sở Trưởng Lão vừa nghe vậy thì đôi mắt trợn to như mắt bò.
Lâm Dương nói đúng rồi.