Anh ta không ngờ là Ứng Phá Lãng sẽ nói như vậy.
Trông thấy bộ dạng ngây ra như phỗng của Văn Hải, Ứng Phá Lãng nhếch môi cười nhạt, anh ta khẽ lắc đầu rồi vỗ vai Văn Hải, bảo: “Người anh em, đừng lo lắng, dù sao thì tôi cũng sẽ giúp đỡ thôi, dù sao thì cho dù tôi có không ra tay đi chăng nữa thì thần y Lâm giải quyết ông xong cũng sẽ đến gây sự với tôi thôi, cho nên việc này không phải là tôi giúp ông không đâu mà còn là giúp chính mình nữa.
”
Tuy là Văn Hải cảm thầy không thoải mái trong lòng nhưng anh ta không dám nói thẳng ra ngoài, chỉ có thể cố cười trừ nói cảm on liên tục.
Ứng Phá Lãng xoay người lại, nhìn lướt về hướng Lâm Dương xong nhẹ nhàng lên tiếng: “Thần y Lâm, dừng lại đi.
”
Lâm Dương ở đằng đấy đang giữ chặt Văn Mạt Tâm, anh mặt không chút thay đổi nhìn về phía Ứng Phá Lãng.
“Anh không nên làm mọi thứ ồn ào nữa đâu, dừng tay lại đi, nghe tôi nói đã.
” Ứng Phá Lãng thoải mái nói.
Gương mặt anh ta nguyên vẻ tự tin vô đối và không cho phép người khác từ chối mình.
Cứ như những lời anh ta nói là thánh chỉ vậy.
Nhưng đối với Lâm Dương mà nói thì từng câu từng chữ Ứng Phá Lãng nói ra đều là chuyện cười.
“Dừng tay lại ấy hả? Nghe cái gì? Ai nói hả? Dựa vào đâu chứ hả?” Lâm Dương thản nhiên đáp lại.
Bốn câu hỏi liên tục bật lại Ứng Phá Lãng khiến anh ta phải nheo mắt lại.
“… Nói cái gì hử?” Anh ta nhẹ nhàng nói lại.
“To gan!”
“Láo xược!”
Một trưởng lão của Sùng Tông Giáo giận tím mặt hét lên.
Minh Vũ cũng cau mày lại, bà ta trầm giọng quát: “Thần y Lâm! Đúng là không thể phủ định được rằng thực lực của cậu khiến người ta phải kinh ngạc, trình độ chữa bệnh cũng ở tầm mà người ta không thể tin được, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết là người đang đứng trước mặt cậu bây giờ không phải là người bình thường đâu, nếu như: cậu động vào anh ta thì tính chất sự việc sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng đáy, chuyện đấy còn nghiêm trọng hơn nhiều so với sự việc ngày hôm nay, tôi mong là cậu có thể hiểu rõ điều này, đừng có tự đẩy mình vào đường cùng.
”
Vẻ mặt của Minh Vũ cực kỳ nghiêm túc, không có vẻ gì là đang nói đùa cả.
Sao Lâm Dương có thể không biết là thân phận của Ứng Phá Lãng rất đặc biệt cơ chứ!
Nhưng anh mà là loại người chỉ vì thứ đấy mà thu tay lại hay sao?
Huống chỉ… Từ đầu tới giờ, những người này không ai biết rõ năng lực của anh nữa.
Nhà họ Lâm anh còn chẳng cần nữa là, thậm chí còn muốn đạp đổ bọn họ, chỉ một tên Ứng Phá Lãng thì có gì đáng lo đây?
Anh khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Vậy thì thưa cậu Ứng, anh muốn tôi làm như nào đây hả?
“Thả Văn Mạt Tâm ra đi, sau đấy thì sang đây kính tôi một ly rượu, vậy thì ngày hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thấy anh cũng có chút bản lĩnh, sau này đi theo tôi, tôi sẽ cho anh cơ hội được tỏa sáng.
” Ứng Phá Lãng cười nhạt nói.
Những người chung quanh nghe thế thì liên tục xuýt xao, cảm khái mãi thôi.
“Có vẻ cậu Ứng đánh giá cao thần y Lâm lắm đây!”
“Tôi có sao nói vậy thôi, cơ mà thiên phú của thần y Lâm cũng không vừa đâu! Nếu mà chịu khó đầu tư thì tương lai chắc chắn sẽ là một người hàng đầu cho mà xem.
”
“Chắc là cậu Ứng đang muốn bồi dưỡng thế lực cho riêng mình rồi.
”
Một số người thì thào bàn tán.
Đám người Minh Vũ cùng quay sang nhìn chằm chằm xem Lâm Dương thế nào, đợi anh trả lời.
Nhất là Văn Hải.
Nếu như Lâm Dương đồng ý trở thành người của cậu Ứng, vậy thì anh ta biết rằng việc trả thù Lâm Dương chỉ còn là hi vọng xa vời.
Văn Hải không cam lòng!
Anh ta muốn cậu Ứng ra tay loại bỏ Lâm Dương, nhưng không ngờ là vốn dĩ cậu Ứng hoàn toàn không suy nghĩ gì về Sùng Tôn Giáo với anh ta mà chỉ nghĩ xem làm sao mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Nói đung ra thì, lần này Sùng Tôn Giáo gặp tai bay vạ gió hoàn toàn là do Ứng Phá Lãng dẫn đến, nhưng đáp lại điều đó thì Ứng Phá Lãng lại không thèm để ý đến sự: sống còn của Sùng Tôn Giáo!
Văn Hải siết chặt nắm tay nhưng không dám nói gì, chỉ có thể đứng bên trương mắt lên nhìn.
Có điều…
Câu trả lời của Lâm Dương lại đối lập hoàn toàn với suy.
nghĩ của những người ở đây.
“Thế còn việc của bạn tôi thì thế nào đây?”
Anh vừa nói xong, giờ ngay cả Ứng Phá Lãng cũng phải nhíu mày lại.
“Thằng ngốc này, anh ta đang nói cái gì vậy? Cậu Ứng có lòng tốt muốn dẫn dắt anh ta, theo cậu Ứng thì chắc chắn anh ta sẽ thăng chức nhanh chóng, còn không biết điều mà mau đi cảm ơn cậu Ứng lại còn hỏi về cái chuyện này.
nữa, mắt não rồi à?” Một vị trưởng lão hừ giọng nói.