Lâm Dương do dự một chút, sau đó gật đầu: “Vâng…”
Mười chiếc trực thăng quả nhiên là dùng mối quan hệ của Mã Hải mà tìm đến, vừa hay có mười chiếc trực thăng đang đậu gần sân bay Giang Thành để chở khách, Mã Hải có quan hệ rất tốt với quản lý nên mới được điều đến, trên thực tế tập đoàn Dương Hoa không có những chiếc trực thăng này.
Nhưng Trương Tinh Vũ không hiểu.
“Vậy thì chân tướng đã rõ ràng rồi!” Trương Tinh Vũ khit mũi một tiếng, nhàn nhạt nói.
“Tinh Vũ, ý của em là nói… tắt cả những chuyện này đều là…” Tô Quảng muốn nói lại ngừng.
Nhưng Trương Tinh Vũ đã hiểu những gì mà ông ấy muốn nói: “Đúng vậy, chuyện này đều do chủ tịch Lâm sắp xép!”
“Chủ tịch Lâm?” Lâm Dương có chút kinh ngạc.
“Mười chiếc trực thăng, 40 tỷ một cái, mười cái không phải là là 400 tỷ sao? Ngoài chủ tịch Lâm ra, ở Giang Thành chúng ta còn có ai có thể có tài chính như vậy? Ngoại trừ chủ tịch Lâm của chúng ta ra, còn ai có thể khiến cho toàn bộ bãi đậu xe trống rỗng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, để Mã Hải đích thân tới giúp chúng ta! Anh nhìn người nước ngoài vừa rồi đi.
Ông ta nói nguyên mẫu bộ quần áo trên người của Lâm Dương là do ông ta thiết kế.
Lâm Dương có mặc hàng nhái hay không, trong lòng chúng ta biết rõ nhất, nhưng tại sao người nước ngoài đó lại nói đây là hàng chính hãng? Còn không phải là do Mã Hải đem chủ tịch Lâm ra trị sao, gây sốc cho người nước ngoài đó, khiến ông ta đổi trắng thay đen! Chẳng lẽ anh cho rằng người nước ngoài đó là nhìn mặt Lâm Dương vô dụng này sao?” Trương Tỉnh Vũ đĩnh đạc nói, trong ánh mắt tràn đầy thần khí, hoàn toàn giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Tô Quảng cũng đột nhiên tỉnh ngộ, mở miệng nói: “Đúng vậy… anh sao lại không nghĩ ra được… bà xã, em quá thông minh!”
“Không phải là em thông minh, mà là chúng ta đã biết quá rõ về tên phế vật này.
Anh có tin rằng cậu ta có thể điều mười chiếc trực thăng đến không? Cậu ta e rằng điều mười chiếc xe đạp đến cũng làm không được!” Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Dương, khinh thường nói.
Tô Quảng ngượng ngùng cười, không nói gì.
Còn Lâm Dương lại nhíu mày, trầm giọng nói: “Mẹ, tại sao mẹ không tin con chính là chủ tịch Lâm?”
Ngày hôm nay làm tắt cả những chuyện này, anh thực sự: đã không có ý định che giấu thân phận của mình nữa.
Nhưng … Trương Tinh Vũ hiển nhiên không thể tin được.
chuyện nực cười này.
“Cậu là Lâm Đẳng? Haha, quả thực là nực cười.
Cậu bớt giả bộ đi, mũi lợn ngâm tỏi, giả voi cái gì! Nếu như cậu là Lâm Đồng, vậy thì tôi sẽ là Nữ hoàng Anh quốc!”
Trương Tinh Vũ tức giận đến mức bật cười, liên tục hừ lạnh: “Phế vật, cậu cũng đừng ở đây mà tự đắc, hôm nay cậu có thể mở mày mở mặt, đó toàn là dựa vào con gái của tôi và Lâm Đồng, cậu là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?”
Lâm Dương sắc mặt trở nên tối sầm lại, không nói thêm nữa.
“Nói tóm lại, Lâm Dương, ly hôn với Tiểu Nhan càng sớm càng tốt!”
Trương Tỉnh Vũ thúc giục.
Nhìn thấy thực lực của ‘Lâm Đổng’ ngày hôm nay, Trương Tinh Vũ càng không chờ đợi được muốn gả Tô Nhan cho Lâm Đồng.
Cần phải biết, nếu như hôm nay không có Lâm Đồng, bà ta phải nhếch nhác đến thế nào? Còn nếu như bà ta trở thành mẹ vợ của Lâm Đồng, những ngày tháng sau này sẽ mở mày mở mặt biết bao nhiêu?
Nghĩ đến việc sau này ra cửa đều có trực thăng, máu trong người của Trương Tinh Vũ không thể kìm được mà sôi sục lên…
Lâm Dương im lặng một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Con từ đầu đến cuối đều không phản đối chuyện ly hôn này, mẹ có thể nói với Tô Nhan, tìm một ngày nào đó, chúng con đi làm thủ tục ly hôn đi.
”
“Hừ, như vậy thì tốt, coi như cậu biết điều! “
Trương Tỉnh Vũ nhàn nhạt nói, sau đó nói với Tô Quảng: *A Quảng, nhanh lái xe đi.
”
“Được, chúng ta về nhà trước đi.
” Tô Quảng cũng phản ứng lại, lập tức nỗ máy, khởi động xe.
Nhưng mà Trương Tinh Vũ lại hung hăng đánh vào gáy ông ấy, tức giận nói: “Về nhà cái gì mà về, không về nhà!”
“Không về nhà? Vậy thì đi đâu? “
Tô Quảng đầu óc mờ mịt hỏi.
“Đương nhiên là tới công ty của Tiểu Nhan rồi! Chuyện ly hôn này không được trì hoãn nữa, lão nương hôm nay đích thân đến nói chuyện với Tô Nhan, chuyện thành rồi, thì để chúng đi làm thủ tục ly hôn luôn!” Trương Tinh Vũ hừ nói.
“Hả? Nhanh như vậy sao? “
Tô Quảng sững sờ.
“Nhanh cái gì mà nhanh? Anh còn không lái xe nhanh một chút đi!” Trương Tỉnh Vũ tức giận nói.
Tô Quảng thở dài, tràn đầy vẻ có lỗi nhìn Lâm Dương, chỉ có thể khởi động xe, lái về phía công ty của Tô Nhan.
Dọc đường, Lâm Dương không nói lời nào, chỉ nhắm chặt đôi mắt lại, nhăm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ…nên có một kết thúc rồi.
Cứ trì hoãn như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Hon nữa…anh cũng muốn rời khỏi Giang Thành rồi.