Khi Lâm Dương vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng đến cực điểm.
Trương Tinh Vũ mắng người, thực sự là không chút lưu tình!
*Ôi, thật là vô dụng!” Tiểu Thu ở bên cạnh liên tục chế nhạo.
“Người càng vô dụng, giọng điệu sẽ càng lớn.
Đây có lẽ là chính là cảm giác tồn tại.
” Một thành viên của tập đoàn Dương Hoa nhàn nhạt nói.
“Còn không phải vậy nữa sao, tên phế vật này bây giờ đã là người nổi tiếng ở Giang Thành của chúng ta rồi.
Nếu không phải là anh ta bị cắm sừng, chúng ta còn không biết anh tai”
“Đúng vậy!”
Những người còn lại cũng lần lượt lên tiếng, đủ kiểu mỉa mai không ngừng vang lên bên tai.
Lâm Dương vốn dĩ muốn bộc phát, nhưng nghe được lời của những người này, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu.
Chính vào lúc này, Tô Quảng nói ra một câu mà Lâm Dương luôn muốn hỏi: “Này, các người rốt cuộc là có ý gì?
Các người rõ ràng biết Lâm Đồng có ý với con gái tôi, còn dám vô lễ với chúng tôi như vậy sao?”
Lâm Dương bây giờ đã ni tiếng rồi, được mệnh danh là Vua mũ xanh, bởi vì người dân ở Giang Thành đều biết rằng chủ tịch Lâm của Dương Hoa đem lòng yêu Tô Nhan của nhà họ Tô, hơn nữa tập đoàn Dương Hoa cũng đã giúp đỡ Tô Nhan rất nhiều.
Theo lý mà nói, nếu như Tô Nhan và Lâm Đồng kết hôn, vậy thì cô ấy chính là mợ chủ của tập đoàn Dương Hoa, những người này sao dám vô lễ với Tô Nhan như vậy?
Nhưng Triệu Thiên lại giễu cợt: “Chủ tịch Lâm yêu con gái của ông sao? Hừ, đây vốn dĩ là chuyện hư cấu, tôi sợ cái gì?”
“Chuyện hư cấu sao? Người của toàn bộ Giang Thành đều biết, làm sao có thể là chuyện hư cấu?” Trương Tinh Vũ lo lắng, vội vàng nhảy dựng lên.
“Nếu là như vậy, vậy tại sao Lâm Đồng lâu như vậy rồi vẫn không cưới con gái của bà?” Triệu Thiên hỏi ngược lại một câu.
Ngay khi những lời này nói ra, Trương Tỉnh Vũ lập tức cứng họng.
Đúng vậy, nếu như Lâm Đồng thực sự yêu Tô Nhan, tại sao đã lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì?
Cái tên Lâm Dương vua mũ xanh này ai nấy đều biết anh ta là một phế vật, với thủ đoạn của Lâm Đồng và thái độ của nhà họ Tô, muốn anh ta ly hôn với Tô Nhan không phải là chuyện dễ dàng sao? tại sao anh ta lại không ra tay? Trương Tinh Vũ đang mong trăng mong sao, chờ đợi chủ tịch Lâm đến cửa cầu hôn!
Triệu Thiên là một người hiểu chuyện.
Tin đồn rốt cuộc cũng chỉ là tin đồn, không có chứng cứ xác thực, tên thực tế ông ta được Mã Hải sắp xếp đến để kết nối với Quốc tế Duyệt Nhan, ông ta cũng nhìn ra được chút manh mối, cho nên có chỗ dựa nên không sợ, càng huống hồ ông ta còn là tâm phúc của Mã Hải, còn Mã Hải là tâm phúc của Lâm Đồng, cho dù có chuyện gì, ông ta tin rằng Lâm Đồng cũng sẽ không trách ông ta!
Đương nhiên, Lâm Dương sẽ không nghĩ như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được.
Lúc này, Tiểu Thu lại hét lên.
“Con tiện nhân thối, đừng chuyển chủ đề, nhanh lên, lau giày cho bài”
Cơ thể của Tô Nhan chấn động, tức giận nhìn Tiểu Thu, bàn tay nhỏ bé đang cầm khăn khẽ run lên.
Lâm Dương lại bước lên trước, nắm lấy tay Tô Nhan, lạnh lùng nói: “Không được đi!”
“Liên quan gì đến anh?” Tô Nhan vùng vẫy nói.
“Tôi đã nói không được phép đi thì không được phép đi!”
Lâm Dương độc đoán nói.
“Không làm sao? Được rồi, chuyện dự án cứ như vậy đi!”
Triệu Thiên mặt không biểu cảm nói.
“Giám đốc Triệu, ông chờ một chút, tôi sẽ làm! Tôi sẽ làm!”
Tô Nhan hoảng sợ vội vàng nói.
“Tôi đã nói rồi, không được!” Lâm Dương giật chiếc khăn đó lại.
“Lâm Dương, anh …” Tô Nhan tức giận và lo lắng.
“Con chó thối! Cậu làm cái gì vậy? Cút ra!” Trương Tinh Vũ khó chịu.
Tiểu Thu ở đằng kia cũng tức giận: “Đồ chó, chuyện này liên quan gì đến anh? Anh đi chết cho bà!”
Nói xong, liền bước tới trước, một bạt tai vung về phía mặt Lâm Dương.
Nhưng mà trong giây tiếp theo, Lâm Dương trở tay hung hãng tát vào mặt của Tiểu Thu một cái.
“Bốp!”
Có một âm thanh rõ ràng vang lên.
Tiểu Thu không kịp phòng bị, bị tát xoay một vòng ngay tại chỗ, sau đó cơ thể không ổn định, nặng nề ngồi trên mặt đất, mắt thấy sao kim.
Mọi người đêu chêt lặng.
Cũng quần lấy Tô Nhan.