Lâm Tung thở gấp: “Anh … còn có đơn thuốc sao?”
“Hahaha, chuyện này đến cả Mã Hải cũng không biết.
Tôi với tư cách là giám đốc dự án, vốn dĩ không thể nào có thể tiếp xúc được với đơn thuốc này.
Tuy nhiên, ông ta không biết rằng mấy người bên cạnh ông ta sớm đã bị tôi mua chuộc.
Tôi cũng đã sớm lấy được đơn thuốc thật rồi, vốn dĩ tôi muốn hợp tác với các anh xong, sau đó bán đơn thuốc này cho người khác, rồi rửa sạch tay, nhưng mà bây.
giờ xem ra đơn thuốc này đã trỏ thành lá bùa hộ nh của tôi!” Triệu Thiên cười nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý Người có thể chơi đùa với tập đoàn Dương Hoa trong lòng bàn tay không có nhiều.
Ông ta là người duy nhát.
Làm sao ông ta có thể không kiêu ngạo?
“Mau đưa cho tôi!”
Lâm Tung lo lắng nói, liền muốn đưa tay nắm lấy.
Nhưng một giây tiếp theo, Triệu Thiên cầm lấy đơn thuốc, mỉm cười nói: “Anh trước tiên phải đồng ý với điều kiện của tôi!”
“Cái tên lòng tham không đáy!”
Lâm Tung ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, nhưng cân nhắc một chút, vẫn gật đầu, lạnh lùng nói: “Nếu như đơn thuốc của anh là thật, tôi có thể đồng ý với điều kiện của anh!”
“Yên tâm, tuyệt đối là thật!”
“Tôi muốn kiểm tra nó một chút!”
“Như vậy thì không được…” Triệu Thiên từ chối nói: “Nếu như anh nhớ đơn thuốc, từ chối tôi, vậy thì tôi không phải là vừa mắt phu nhân lại thiệt quân sao?”
“Anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tôi, bởi vì nếu như tôi không chịu hợp tác với anh, anh chỉ có thể chết rất thảm hại.
Anh vĩnh viễn không ra khỏi Giang Thành này được!”
“Cái này …” Triệu Thiên do dự.
“Anh yên tâm, những yêu cầu đó của anh cũng không quá đáng.
Chỉ là 3 tỷ nhỏ bé thôi.
Nếu anh muốn, tôi có thể lập tức chuyển cho anh!”
“Chủ yếu là bảo vệ an toàn cho tính mạng của tôi!”
“Chuyện này cũng không thành vấn đề!”
“Vậy…được thôi”
Triệu Thiên do dự một chút, vẫn đưa đơn thuốc qua.
Lâm Tung vội vàng cầm lấy, xem tỉ mi.
Nhưng chính vào thời khắc điện quang đá lửa này…
Dididi Một tiếng còi dồn dập vang lên.
Cả Triệu Thiên và Lâm Tung đều sửng sốt, đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thầy một chiếc xe tải lao tới giống như mắt kiểm soát.
“Không hay!”
Lâm Tung kinh ngạc, vội vàng lăn sang một bên.
Nhưng Triệu Thiên lại không tránh kịp, ngay tức khắc bị chiếc xe tải cán qua và cuốn vào gầm xe …
Chiếc xe tải lao thẳng vào cửa khách sạn và làm cánh cửa vỡ bảy tan tám tác.
Bụi bay mù mịt, đá văng tung tóe, một trạm điện thoại ở bên này và một chiếc ô tô bên đường chịu ảnh hưởng.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Người qua đường xung quanh la hét, có người còn lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Chủ khách sạn cũng sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài nhưng mà may mắn thay trước cửa khách sạn không có ai, nên không dẫn đến thương vong cho các nhân viên khác.
Chỉ là Triệu Thiên … không may mắn như vậy.
Lâm Tùng người đầy bụi đất bò dậy khỏi mặt đất, mọi người nhìn xuống gầm bánh xe tải, nhưng lại nhìn thấy Triệu Thiên lúc này sớm đã bị dập nát không còn nhân dạng, ruột và nội tạng bị ép ra ngoài, một cái chết cực kỳ thê thảm.
“Chuyện này là sao vậy?”
Lâm Tung vô cùng kinh hãi.
Anh ta không nghĩ đó là một vụ tai nạn giao thông đơn giản liền đột ngột quay người muốn rời đi.
Nhưng khi anh ta vừa quay người lại, một nhóm người đã xuất hiện phía sau và chặn đường của anh ta.
Không hay!
Lâm Tung vội vàng vò hai đơn thuốc thành hai viên giấy tròn, lặng lẽ ném xuống ven đường.
Con khi những người này bước tới.
Người đứng đầu chính là Cung Hoan Vân.
Cô ta mặc chiếc áo khoác lông chồn, trang điểm như một nữ hoàng, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn Lâm Tung, phong thái vô cùng uy nghiêm.
“Anh chính là Lâm Tung phải không?” Cô ta mở miệng nói.